Úc Tử Khê cười tủm tỉm nhìn Liễu Vân Đạo, rồi đột nhiên giơ tay bóp cổ hắn ta, rầm một tiếng ấn hắn ta lên cửa sắt: "Không môn không phái, làm sao ngươi biết được nhiều như vậy?"
Ở Tu Chân giới, tán tu không môn không phái dù là tu vi bí pháp hay hiểu biết đều kém xa những tu sĩ có môn phái, đặc biệt là những Tông phái nhà cao cửa rộng.
Lực tay của Úc Tử Khê rất lớn, một chiêu này trực tiếp bóp Liễu Vân Đạo khiến hắn ta thở không nổi, gương mặt vốn dĩ trắng nõn nháy mắt tái xanh.
Nhưng Úc Tử Khê vẫn cho hắn ta đường sống, ít nhất hiện tại Liễu Vân Đạo vẫn có thể nói chuyện.
Hai tay Liễu Vân Đạo bắt lấy cánh tay đang bóp cổ mình, hắn ta nhọc nhằn nói: "Ta là... người của thành Vân Tụ."
"Ồ?" Úc Tử Khê vứt người xuống đất, khoanh tay bễ nghễ nói: "Trên đời này ta chưa từng nghe có thành nào tên thành Vân Tụ cả."
Liễu Vân Đạo xoa cổ của mình, vội nói: "Có, có mà!"
Úc Tử Khê chậm rãi đi đến cạnh hắn ta, cười lạnh: "Ta ghét nhất là người khác lấy nói dối lừa ta làm tiêu khiển, tốt nhất là có, nếu không chắc chắn ta sẽ bóp chết ngươi trước tiên."
Liễu Vân Đạo run run bỏ tay xuống, lấy một tấm bản đồ da dê từ trong ngực ra, run tay đặt xuống: "Đây, đây là bản đồ thành Vân Tụ."
Úc Tử Khê cầm lấy bản đồ, vừa mở ra thì phát hiện trên biển hoang được đánh dấu bằng chấm đỏ, bên tri ghi: Thành Vân Tụ.
Hắn biết biển này, nhưng không biết trên biển này có tòa thành.
Lần đầu tiên xuống núi lịch luyện cùng Sở Hàn, bọn họ đã đi qua nơi này, từng hỏi bá tánh địa phương một số chuyện liên quan tới biển. Bá tánh nói đây là một vùng biển hoang không có bờ, sở dĩ gọi nó là biển hoang là vì trong vùng biển này không hề có tôm cá gì, chỉ có những cọng rong có thể quấn người thành bánh Chưng.
Trừ cái này ra, bá tánh còn nói vùng biển này rất tà môn, đồn rằng đến đêm có thể nghe thấy đủ loại tiếng khóc, có thê lương, có đau xót, thậm chí còn có vui quá mà khóc! Hơn nữa nhìn mặt biển xa xa, còn có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng đỏ như máu nhảy trái múa phải, trông rất kỳ dị.
Bọn họ ngủ lại bờ biển đó hai ngày, ban đêm hay ra ngoài điều tra, nhưng một là không có tiếng khóc, hai là không thấy ánh sáng đỏ, càng không nghe nói trên biển này có một tòa thành.
Úc Tử Khê khẽ híp mắt: "Ngươi chắc chắn là trên biển này có tòa thành?"
Dường như Liễu Vân Đạo biết hắn đang nghi ngờ cái gì, lập tức giải thích: "Có! Có điều tòa thành này lập kết giới bên ngoài, người bên ngoài không thể nhìn thấy."
Úc Tử Khê ồ một tiếng: "Thế sao ta chưa từng nghe lời đồn nào liên quan này về tòa thành này?"
Liễu Vân Đạo: "Bởi vì người ra vào tòa thành này đều sẽ có chung một nhận thức là không truyền chuyện này ra ngoài."
Úc Tử Khê: "Vì sao?"
Liễu Vân Đạo: "Bởi vì trong tòa thành này có thứ bọn họ muốn, nhưng họ lại không muốn người ngoài biết được quá trình có được thứ này nên người đi vào sẽ không nói, người ra cũng sẽ ngậm miệng không nói chuyện."
Úc Tử Khê nhướng mày: "Vì sao không muốn người khác biết?"
Liễu Vân Đạo: "Bởi vì không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Ở nơi đó, có thể trao đổi bất cứ thứ gì với thành chủ, ngoại hình, thiên tư, căn cốt, tuổi thọ, tất cả mọi thứ đều có thể. Nhưng vạn vật trên thế gian đều cân bằng, không có gì là vô cớ sang sinh, cũng không có khả năng vô cớ biến mất, cho nên những gì bọn họ đạt được thật ra đều là cướp đoạt của người sống khác, loại hành vi này tương tự với hành vi trộm cắp, không ai muốn người khác biết được, trừ khi người này điên rồi."
"Nếu lời ngươi nói là đúng thì..." Một chân Úc Tử Khê dẫm lên ngực Liễu Vân Đạo, "Người ra vào tòa thành đó đều không muốn người khác biết những việc này, vì sao ngươi muốn nói cho ta biết?"
Liễu Vân Đạo ôm mặt trực tiếp khóc: "Ta bị mỡ heo mê hoặc, muốn thiên tư tu luyện chẳng ai bằng nên mới đến nơi đó, nhưng khi biết muốn hoàn thành nguyện vọng này thì phải dùng cách cực kỳ tàn nhẫn giết một người khác, ta đã sợ! Sau đó ta lập tức chạy đi! Cuối cùng vẫn cảm thấy đường đường chính chính tu luyện tương đối tốt nên mới chuẩn bị lên phái Phong Hoa bái sư, ai ngờ lại bị ngươi bắt về đây!"
.......
Sở Hàn dùng đũa xới cơm, cười nhạo một tiếng: "Lý do thoái thác này có quá nhiều sơ hở."
Úc Tử Khê ngồi cạnh y, một tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn y: "Sơ hở thế nào ạ?"
Sở Hàn buông đũa, nghiêm túc nói: "Sơ hở nhỏ quá nhiều, thôi thì nói cái lớn nhất đi. Sơ hở lớn nhất chính là nếu những người ra vào đều có chung một nhận thức là không truyền chuyện này ra ngoài, vậy thì cũng có thể cho rằng không có ai biết đến sự tồn tại của tòa thành này, nhưng làm sao hắn ta biết được? Những người đi vào tòa thành đó làm sao biết được? Cho nên người này rất khả nghi, lời nói cũng không đáng tin."
"Đúng là người này rất khả nghi, có điều," Úc Tử Khê múc cho Sở Hàn chén canh đầy, "Ta cảm thấy lời hắn ta nói có thể tin được, chỉ là có điều đang giấu chúng ta thôi."
Sở Hàn cau mày: "Con tin hắn ta?" Không biết vì sao, nghe Úc Tử Khê nói tin lời một tên trai mặt kiểng xa lạ, y cảm thấy khó chịu vô cùng.
Úc Tử Khê gật gật đầu: "Tin, bởi vì nếu hắn ta muốn dẫn chúng ta tới thành Vân Tụ thì phải có chút thành ý, nếu hắn ta nói dối thì sẽ lập tức bị chúng ta vạch trần, vậy thì hắn ta sẽ không đạt được mục đích."
Úc Tử Khê dừng một chút, duỗi tay chọc chọc Sở Hàn mặt, vừa mới chọc một chút đã bị Sở Hàn bắt được cổ tay.
Sở Hàn: "Ăn cơm đi, đừng quấy."
Một tay Úc Tử Khê ôm mặt, một tay bị Sở Hàn nắm trong tay, mỉm cười đầy nghịch ngợm: "Sư tôn không vui à?"
Sở tiên sư bị vạch trần ý nghĩ buông tay của tiểu đồ đệ ra, sau khi nói câu ta rất vui liền bắt đầu im lặng dùng cơm.
Ăn được hai đũa, Sở Hàn ngẩng đầu khỏi chén cơm trắng: "Sao hôm nay con lại nhốt ta trong phòng?"
Nghe vậy, Úc Tử Khê đỏ mặt cúi đầu: "Ta, ta sợ sư tôn chạy trốn?"
Sở Hàn mờ mịt: "Chạy trốn?" Ta mới vừa tìm được ngươi, vì sao lại muốn chạy?
Úc Tử Khê ừ một tiếng. Sau khi những tu sĩ bị bắt trở về môn phái, ít ngày nữa toàn bộ Tu Chân giới đều sẽ biết người sau màn là hắn, đến lúc đó thanh danh của hắn sẽ tổn hại, tất nhiên là sẽ liên lụy đến sư tôn, làm nhơ nhuốc nhã danh của sư tôn, hắn sợ... sư tôn sẽ ghét bỏ hắn, sẽ nhẫn tâm phủi sạch quan hệ với hắn.
Úc Tử Khê hoảng sợ trong lòng, nhưng lại không giải thích với Sở Hàn, chỉ múc thêm một chén canh đầy cho y, nhanh trí nói: "Sư tôn, ăn nhiều chút." Chỉ cần đối xử với sư tôn đủ tốt, có lẽ y sẽ không bỏ đi.
Ăn cơm tối xong, lúc sắp nghỉ ngơi, bé biến thái cọ trái cọ phải nói bóng nói gió bày tỏ muốn ở cùng Sở tiên sư liền bị Sở tiên sư chính trực đá ra khỏi cửa.
Sở Hàn vừa đóng cửa lại đã nghe cách một tiếng —— Úc Tử Khê lại khóa cửa...
Bóng dáng Úc Tử Khê đứng ngoài cửa: "Sư tôn nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại đến."
Nói xong hắn định rời đi, nhưng vừa nhấc chân đã bị Sở Hàn gọi lại: "Tử Khê! Con quay lại đây cho ta!"
Bóng phản chiếu lên cửa dừng lại, vui vẻ nói: "Sư tôn, người đồng ý cho ta ở cùng người rồi sao?"
Tuy rằng lúc trước Úc Tử Khê cũng rất dính y, nhưng chưa từng yêu cầu muốn ở cùng với y, bây giờ là làm sao vậy? Sở Hàn khó hiểu nhưng cũng không đồng ý: "Cũng không phải, chỉ là ta muốn con mở khóa cửa cho ta thôi."
Úc Tử Khê trầm mặc trong chốc lát, tủi thân nói: "Không được."
Sở Hàn dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục: "Tử Khê ngoan, con nhốt sư tôn như vậy, nếu nửa đêm sư tôn muốn đi tiểu thì phải làm sao đây? Mở cửa đi con, ngoan."
Bé biến thái năm đó chỉ cần được Sở Hàn dỗ một câu đã vui đến mức tìm không ra Bắc giờ đã thành nước đổ lá khoai, hơn nữa tác phong cũng cực kỳ quyết tuyệt, Sở Hàn vừa mới nói xong thì hắn đã đi rồi.
Sở Hàn: "......" Điên rồi!!!
Điên thì điên, nhưng khóa thì vẫn khóa, còn có thể thế nào đây?
Đương nhiên là lựa chọn tha thứ cho hắn... Ai bảo mình không nỡ trách hắn chứ.
Sở Hàn nằm trên giường, mờ mịt nhìn màn đỉnh giường lều, suy xét nhân sinh.
Y, Sở Hàn, đi con đường lý trí, mặc kệ là trước khi xuyên qua hay sau khi xuyên qua đều rất bình tĩnh, chỉ khi quá tức giận mới giải phóng chút tính tình trời sinh. Mặc kệ ngày thường gặp chuyện phiền toái gì cũng đều chưa bao giờ biết cái gì là sợ hãi lúng túng, cũng chưa bao giờ biết cái gì gọi là bó tay hết cách.
Nhưng...
Cố tình bé biến thái vừa khóc đã khiến y hoang mang lúng túng, bé biến thái làm nũng y cũng liền bó tay hết cách, bây giờ nhốt y lại, mẹ nó giận cũng không nỡ, chẳng lẽ đây chính là uy áp của vai chính ư?
Uy áp này đúng là làm người ta điên cuồng mà.
Sở Hàn nằm trên giường, lăn trái lăn phải cũng không ngủ được, mãi đến nửa đêm cũng buồn ngủ chút nào, bèn dứt khoát rời giường cắn hạt dưa.
Cắn được một lúc, trên hành lang đột nhiên vang lên tiếng cộp cộp cộp, cuối cùng dừng lại trước cửa.
Ai thế?
Sở Hàn xoay người xuống giường, khi đi đến cạnh cửa, khóa ngoài cửa bỗng bị ai đó mở ra.
Lòng Sở Hàn căng thẳng, chưa kịp phản ứng thì một bóng đen lao vào, sau đó trực tiếp đè Sở Hàn lên bàn.
Sở Hàn lau mồ hôi, cũng may là cơ thể này dẻo dai linh hoạt, bằng không sau khi cái eo này cong thành một góc 90 độ thì thể nào cũng gãy cho mà xem.
Sở Hàn nằm trên bàn, nhìn nam nhân đã cởi áo ngoài, tóc tai tán loạn và chỉ mặc một cái trong mỏng manh trước mặt mà khiếp sợ: "Tử Khê!"
Đôi mắt Úc Tử Khê nhập nhèm, chỉ hé một xíu, như không còn tỉnh táo, hoặc căn bản là hắn không có tỉnh mà là đang mộng du. Sau khi nghe Sở Hàn gọi, hắn mềm mụp nghi ngờ nói: "Hửm?"
Đầu tóc Úc Tử Khê đặc biệt mềm, đặc biệt mượt, vừa cúi đầu đã rơi xuống má và cổ Sở Hàn khiến y có hơi ngứa.
Sở Hàn gào rú trong lòng, trên mặt lại gắng sức bình tĩnh nói: "Tử Khê, con sao thế?"
Vừa dứt lời, Úc Tử Khê liền ôm lấy y, vùi đầu lên ngực y, nức nở nói: "Sư tôn ơi, đau quá."
Sở Hàn cả kinh: "Đau? Đau ở đâu? Đưa sư tôn xem!"
Sở Hàn định dựng nửa người trên dậy, nhưng vừa được một nửa đã bị Úc Tử Khê đè về.
Úc Tử Khê nắm lấy tay y rồi đặt lên ngực mình: "Đau chỗ này."
"Hả?" Sở Hàn còn tưởng thằng nhãi này giở thói lưu manh, vừa định rút tay lại, nhưng khi Úc Tử Khê nắm tay y thò vào vạt áo, Sở Hàn sửng sốt —— Tất cả đều là vết thương chưa và đã kết vảy, hơn nữa quanh vết thương còn chằng chịt vết gì đó, nhưng không giống như vết thương do đao kiếm gây ra mà giống như bị thứ gì đó cấu xé để lại.
Đây là... vết thương núi Ác Linh để lại ư? Sở Hàn biết thời gian hắn ở núi Ác Linh có bao nhiêu khó khăn, nhưng ngay khi tự mình sờ tới vết thương, cả người y chợt run lên, ngay cả cơ thể y dường như cũng nóng lên.
Úc Tử Khê vừa nắm tay Sở Hàn sờ, vừa cắn răng nói: "Sư tôn ơi, đau quá."
Một tiếng này, trực tiếp kêu thẳng vào tim Sở Hàn.
Tim Sở Hàn đau rát, mũi chua xót, đôi mắt không biết cố gắng đỏ lên.
Y đỏ mắt, Úc Tử Khê bỗng dừng tay, hoảng sợ ôm mặt Sở Hàn: "Sư tôn, ta không đau, người đừng khóc, đừng khóc mà, đừng khóc vì ta, ta sợ nhất là sư tôn khóc."
Nếu ngươi thật sự không muốn ta khóc thì đừng có dùng giọng điệu này để nói chuyện! Sở Hàn trở tay ôm Úc Tử Khê vào lòng, khí thế toàn dùng ở miệng: "Ta xót con, còn không cho ta khóc?"
Giọng điệu của Sở tiên sư thô bạo bao nhiêu, động tác ôm bé biến thái lại dịu dàng bấy nhiêu.