"Cái đó, bây giờ con có tin lời ta nói không?" Sở Hàn nghèn nghẹn nói.
Úc Tử Khê sảng khoái có một tiếng.
Sở Hàn kinh ngạc nhìn hắn: "Con phản ứng vậy hả?" Ta lo lắng hãi hùng lâu như vậy, ngươi không kinh ngạc chút nào sao?
Úc Tử Khê tròn mắt, thản nhiên hỏi lại: "Không thì sao?"
Sở Hàn: "......" Cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Y vừa nhíu mày lại, trước mắt đột nhiên tối sầm, bé biến thái đột nhiên cúi người, vậy mà tiến sát đến mặt y!
Chóp mũi hai người đối diện nhau, không để ý một chút là chạm vào nhau ngay... Sở Hàn muốn dịch ra phía sau một chút, lại duỗi tay sờ tới đầu giường, dường như cũng không có chỗ cho y nhích đi.
Bốn mắt nhìn nhau, nhịp tim Sở Hàn tăng nhanh, cảm giác khô nóng theo vành tai y chảy xuống cổ.
Sở Hàn bừng tỉnh, tình hình hiện tại đúng là có hơi không đúng, nhưng không đúng không phải là Úc Tử Khê, mà là... chính y.
Sở Hàn khẽ quay mặt đi: "Con đừng có tới gần ta như vậy."
Nếu đổi lại là trước kia, Úc Tử Khê sẽ lập tức tránh ra, nhưng bây giờ hắn không chỉ không tránh ra mà còn khẽ cười: "Sư tôn muốn ta có phản ứng gì? Phẫn nỗ? Oán hận? Hay là cho rằng người nói những thứ này đều là vì lấy cớ trốn tránh trách nhiệm cho chuyện người đã ném ta vào núi Ác Linh?"
Nhìn đi nhìn đi, mình biết ngay là không đơn giản vậy mà, quả nhiên là muốn tính sổ! Sở Hàn cả gan nhìn Úc Tử Khê: "Cho dù là nguyên nhân gì, chung quy vi sư cũng đã buông tay, là vi sư sai, vi sư xin lỗi con, con hận ta, oán ta đều được."
Úc Tử Khê cười cười rồi nói tiếp: "Sư tôn có biết, khi ta bị kéo vào vũng máu loãng tràn ngập ác linh đó, đau bao nhiêu không? Lúc ấy ác linh đều duỗi tay về phía ta, hận không thể xé nát ta... Sư tôn, ta đau lắm."
"Đừng nói nữa." Đều có hình ảnh luôn rồi... Mũi Sở Hàn chua xót, dừng một chút, y đỏ mắt khàn giọng nói: "Xin lỗi."
Nụ cười trên mặt Úc Tử Khê lập tức cứng đờ, hắn một tay ôm Sở Hàn, một tay sờ sờ khóe mắt y, kinh hoảng nói: "Sư tôn, ta, ta không nói nữa, người đừng khóc, ta không nói nữa, ta sai rồi, xin lỗi, thật ra ta đã sớm biết khi ấy người là tình thế bất đắc dĩ, ta chỉ muốn dọa người một chút thôi, muốn thử xem mấy năm nay người có nhớ ta hay không, có lo lắng cho ta hay không, ta thật sự sai rồi! Sư tôn!"
Tách tách —— Hai giọt nước mắt nhỏ xuống cổ Sở Hàn...
Sở tiên sư vẫn còn đang trong trạng thái đỏ mắt: "......"
Người này sao cứ nói khóc là khóc thế nhỉ? Đã vậy giọt nào giọt nấy đều lớn như vậy!
Sở Hàn bất đắc dĩ: "Con đừng khóc." Nước mắt toàn nhỏ xuống cổ ta, cứ ươn ướt, khó chịu quá.
Úc Tử Khê trực tiếp ôm Sở Hàn, ghé vào lòng ngực y, vừa khóc nức nở vừa nói: "Vậy sư tôn có lo lắng cho ta, có nhớ ta không?"
Sở Hàn đỡ trán: "Ừ, có lo lắng cho con, cũng có nhớ con luôn." Cho nên ngươi có thể ra khỏi người ta được không? Cứ đè nặng ta như vậy, làm ta khó thở quá.
Úc Tử Khê cọ cọ lòng ngực Sở Hàn: "Lời này của sư tôn cũng là thật?"
Sở Hàn dỗ hắn: "Hoàn toàn là thật, ta lo lắng cho con tới mức hàng đêm khó ngủ, nhớ con đến mức ăn cũng không ngon, gầy hết rồi, ôm mà cộm tới hoảng, đứng dậy trước nào, ngoan~"
Sở tiên sư từng dỗ mèo, từng dỗ bé biến thái nho nhỏ, cũng từng dỗ thiếu niên năm đó chỉ mãi khóc thút thít, nhưng đây là lần đầu tiên y dỗ một nam nhân thành niên hai mươi tuổi, hơn nữa còn cao hơn y!
Còn là lấy cái tư thế này mà dỗ người nữa chứ!
Cảm giác kỳ lạ ghê...
Vất vả lắm mới dỗ bé biến thái nín khóc, Sở Hàn sửa sang lại quần áo, trong lòng bình tĩnh lại một thoáng: "Nghe nói gần đây con bắt không ít tu sĩ tu tập huyễn thuật, có thể..."
"Có thể!" Úc Tử Khê nằm trên giường, gối đầu lên chân Sở Hàn, không hề nghĩ ngợi lập tức đáp ngay.
Sở Hàn bật cười: "Ta còn chưa nói xong mà."
Úc Tử Khê vừa nghịch đai lưng của Sở Hàn vừa nói: "Còn không phải là sư tôn muốn hỏi, ta có thể thả bọn ra hay không sao. Có thể, dù sao giữ bọn họ lại cũng không làm gì."
Sở Hàn sờ sờ đầu Úc Tử Khê: "Không phải là vi sư muốn hỏi cái này, câu vi sư muốn hỏi chính là, con có thể nói cho biết, vì sao con bắt bọn họ hay không?"
Úc Tử Khê ngẩn ra, hắn trở mình chôn mặt xuống bụng dưới của Sở Hàn: "Bởi vì con muốn điều tra rõ, rốt cuộc là ai khống chế sư tôn của con."
Sở Hàn kinh ngạc, đại khái là Úc Tử Khê bắt đầu bắt các tu sĩ tu tập huyễn tượng vào khoảng mười ngày trước, nhưng y chỉ vừa mới nói chuyện mình bị khống chế cho hắn biết, trước đó chuyện này chưa hề truyền ra ngoài, sao hắn biết được?
Sở Hàn lật mặt Úc Tử Khê ra khỏi bụng dưới của mình: "Lúc con vừa ra khỏi núi Ác Linh, con đã biết ta bị khống chế rồi?"
Úc Tử Khê lắc đầu, hai tay ôm eo Sở Hàn: "Không phải."
"Vậy con..." Sở Hàn còn chưa hỏi xong, Úc Tử Khê đã nói ra đáp án khiến y cực kỳ sốc.
Úc Tử Khê chớp chớp mắt: "Ngay một khắc mà sư tôn buông ta ra, ta đã biết là sư tôn bị khống chế rồi."
Sở Hàn không tin được nói: "Khi đó con đã... Sao con biết được?"
Úc Tử Khê tựa đầu vào bụng dưới của Sở Hàn: "Ánh mắt đó, ánh mắt sư tôn nhìn ta không đúng."
Sở Hàn tò mò: "Ánh mắt khi đó của ta như thế nào?"
Úc Tử Khê nghĩ nghĩ, nói: "Trống rỗng, không có ánh sáng, không có bất cứ cảm xúc gì, sư tôn sẽ không bao giờ dùng ánh mắt này nhìn ta."
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên dừng lại một chút, tiếp theo lạnh giọng nói: "Khi đó ta rất tức giận, rất muốn..." Rất muốn thiên đao vạn quả cái người khống chế sư tôn của hắn! Chém thành ngàn mảnh!
Nói được một nửa, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, ngay sau đó, vang lên một tiếng kêu sợ hãi xuyên trời đâm đất.
"Aaaaaa —— Hai người đang làm gì đó!" Một cô gái bưng đồ ăn đứng ở cửa, khiếp sợ nhìn một người ngồi một người nằm trên giường.
"Ai cho ngươi vào đây!" Úc Tử Khê vịn đùi Sở Hàn ngồi dậy, hai mắt đỏ như máu nhìn cô gái, ánh mắt đó quả thực là muốn ăn thịt người.
Sở Hàn bị phản ứng này của Úc Tử Khê dọa sợ, bé biến thái dữ vậy sao?
Có điều cô gái này không phải là Tô Miên Miên đã mất tích của Đạo Tiên Phong sao... Sở Hàn muốn duỗi tay kéo tay áo Úc Tử Khê để hắn bình tĩnh một chút, nhưng xét thấy vừa rồi hắn hung như vậy, vẫn là thôi, không chừng y mà kéo một cái, có khi sẽ bị hắn đá bay luôn.
Lúc Tô Miên Miên thấy Sở Hàn, cả người đều không ổn: "Sở tiên sư! Sao người cũng bị bắt tới đây?"
Không chờ Sở Hàn giải thích, Tô Miên Miên lập tức đặt đồ ăn lên bàn, một thân khí tiết chính trực lẫm liệt nói: "Úc Tử Khê! Ngươi bắt bọn ta thì thôi đi, đó chính là sư tôn ngươi đấy! Sao ngươi có thể bắt y được chứ? Còn làm loại chuyện này với y? Quả là uổng phí nhân luân [1]!"
[1] 人伦 (Nhân luân): Luân lí làm người thời xưa.
Sở Hàn cau mày: "Tô Miên Miên, con nhỏ giọng một chút, ồn quá." Hơn nữa bé biến thái làm gì với y chứ? Không phải là hắn chỉ nằm lên đùi y một lát thôi sao, lúc trước cũng thường làm vậy mà, sao lại uổng phí nhân luân rồi? Trong đầu Tô Miên Miên đang nghĩ cái gì thế?
Tô Miên Miên tức giận: "Sở tiên sư! Hắn đối xử với người như vậy, người không tức giận sao?"
Lúc trước, Sở Hàn còn muốn làm mối cho bé biến thái và Tô Miên Miên, nhưng hiện tại xem ra, vẫn là thôi đi, Tô Miên Miên quá nóng nảy, dựa theo trạng thái hiện nay của bé biến thái, bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào cũng có thể một kiếm giết chết nàng.
Úc Tử Khê ấn giường, cúi người tiến lại gần Sở Hàn, cực kỳ ấm ức nói: "Sư tôn, người có giận không?"
Thiếu niên à... À không, hiện tại nam nhân, nam nhân ngươi có chuyện gì cũng phải từ từ, đừng có dựa gần ta như vậy được không? Mặt Sở Hàn có hơi nóng: "Không giận."
"Sở tiên sư, người... Hai người ——" Tô Miễn Miên tuyệt vọng nhìn Sở Hàn và Úc Tử Khê, thở phì phò rời đi.
Úc Tử Khê vung tay lên, một đường ánh sáng đỏ hiện ra đánh lên cửa, hai cánh cửa lập tức đóng lại.
"Sư tôn, xin lỗi." Úc Tử Khê nắm lấy tay Sở Hàn, không ngừng vẽ vòng tròn lên lòng bàn tay y.
Sở Hàn khó hiểu: "Xin lỗi cái gì?"
Úc Tử Khê nói: "Ta vừa thấy sư tôn, quá mức kích động nên quên cài then cửa, mới khiến người khác xông vào quấy nhiễu sư tôn."
Tiếng kêu thảm thiết vừa rồi của Tô Miên Miên đúng là có làm Sở Hàn giật mình, có điều nếu Tô Miên Miên cũng là một trong những tu sĩ bị bắt tới đây, nàng có thể tự do đi lại, vậy chứng tỏ rằng trước mắt nàng vẫn an toàn, còn những người khác, có lẽ là cũng không gặp nguy hiểm gì, dù sao dựa theo cách nói vừa rồi của bé biến thái, hắn bắt những người này chỉ vì muốn tra xem ai là người khống chế y, mục đích cũng không phải là muốn hại tới tính mạng của ai.
"Ta không sao." Sở Hàn kéo Úc Tử Khê ra khỏi người mình, nhìn mấy dĩa đồ ăn Tô Miên Miên đưa tới, "Đã tới giờ cơm rồi à?"
Bầu trời trên am Thái Vân đều là máu loãng, giờ phút này am Thái Vân một mảng đỏ đậm, thắp đèn khắp nơi, căn bản là không phân rõ bây giờ là giờ nào.
Úc Tử Khê cười tủm tỉm: "Đúng vậy, nên dùng cơm rồi."