Mà lời vừa ra khỏi miệng, Sư Thanh Y đã hối hận.
Đây là lời nói dối sứt sẹo gì, lỗ thủng nhiều đến không vá hết, ngay cả chính nàng cũng sẽ không tin. Nàng chỉ đành nhắm mắt càng chặt hơn, dường như làm vậy mới không còn xấu hổ, nghiễm nhiên nhắm mắt nói bậy thể hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Cũng may Lạc Thần cũng không nói gì, chỉ là vén mái tóc ẩm ướt ra sau tai, đạm nhạt nói: "Vị trí đặt sữa tắm mà em xác định, trái lại rất đặc biệt."
Sư Thanh Y: "..."
Nàng rất rõ ràng, hiện trong lòng Lạc Thần nhất định đã hiểu thấu, nhưng Lạc Thần cũng sẽ không trực tiếp vạch trần, mà sẽ chỉ khom khom lách lách đến trêu chọc nàng.
Âm thanh chạm vào chai sữa tắm rất khẽ của trước đó lại xuất hiện, một lúc sau, bên tai lại nghe thấy giọng nói của Lạc Thần: "Đưa tay."
Sư Thanh Y không hề động.
Lạc Thần nói: "Không phải còn muốn lấy sữa tắm sao, chị đưa cho em."
Sư Thanh Y: "..."
"Đưa tay chưa?" Lạc Thần lần nữa xác nhận với nàng.
Sư Thanh Y nghe Lạc Thần luôn mãi hỏi như vậy, nhất thời nghĩ đến điều gì, đôi mắt nhắm chặt lặng lẽ mở ra một chút, lại dùng tay bịt mắt, xuyên qua khe hở nhìn ra, phát hiện Lạc Thần vẫn còn nhắm mắt.
Mà theo như lời Lạc Thần, lúc nàng lấy sữa tắm đôi mắt quả thật là mở, nhưng mỗi lần sau khi lấy được, nàng sẽ nhắm mắt lại.
"... Đưa tay ra rồi." Sư Thanh Y sợ một tay không che được mắt, không cẩn thận không cẩn thận thấy chỗ không nên thấy, nên vẫn dùng hai tay che mắt, dẫn đến trong khoảng thời gian ngắn không thể đưa tay ra, nhưng vẫn ma xui quỷ khiến nói một câu như thế.
Phạm vi nhìn qua khẽ tay rất nhỏ, trong loại ánh sáng mông lung này nàng quan sát thấy Lạc Thần đáp lại.
Lạc Thần vươn tay ra, tìm kiếm giữa không trung, thử thăm dò tìm vị trí tay của Sư Thanh Y, để giống như trước đó, tiến hành định vị.
Nàng tựa hồ nhớ kỹ vị trí đại khái lúc trước Sư Thanh Y đưa tay, lúc ban đầu vươn tay không chút do dự chỉ là sau khi đưa tay tìm được vị trí nàng suy đoán, tìm kiếm xung quanh chốc lát, phát hiện vẫn đều là khoảng không, mi tâm lúc này mới nhíu chặt.
Sau đó nàng lại bước hai bước về phía trước, cẩn thận tiếp tục nhắm mắt tìm kiếm.
Nhưng vẫn sờ vào khoảng không.
Nhìn đến đây, Sư Thanh Y có chút giật mình, trong lòng thậm chí có chút chua xót khó hiểu.
Vì muốn nàng thoải mái, không đến mức khiến nàng hồi hộp, Lạc Thần lần này tắm rửa thực sự từ đầu đến cuối đều hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không hề nhìn nàng.
Điều Lạc Thần đã hứa với nàng, nhất định sẽ làm được.
"Thanh Y, chị sợ là lại tìm sai vị trí rồi." Lạc Thần tựa hồ sợ giống như trước đó không cẩn thận chạm vào thắt lưng Sư Thanh Y, sẽ hù dọa đến nàng, liền nói: "Em lên tiếng, chị nghe âm thanh đến phán đoán vị trí của em."
Trong lòng Sư Thanh Y nhất thời ngũ vị tạp trần, nàng buông hai tay đang che đôi mắt, lòng bàn tay hướng lên, chuẩn xác bắt lấy bàn tay đang tìm kiếm của Lạc Thần.
Độ chính xác này chỉ có người đang mở mắt mới có thể làm được, Lạc Thần tựa hồ cảm giác được, yên lặng ở tại chỗ.
"Em ở chỗ này." Sư Thanh Y không đành lòng tiếp tục nhìn nàng sờ soạn khoảng không như vậy nữa, lên tiếng nhắc nhở.
Đồng thời trong đầu tựa hồ có một sợi dây chợt đứt đoạn, nàng khom người, cúi đầu, khẽ hôn lên lưng bàn tay của Lạc Thần.
Tay của Lạc Thần gần như run lên.
Cử động này của Sư Thanh Y hoàn toàn là vô thức, hành động của thân thể dường như còn nhanh hơn so với tư duy, chờ nàng phản ứng kịp, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện bản thân làm một việc ngay cả nàng cũng kinh ngạc.
Nàng lập tức lui lại, muốn thu tay lại.
Lạc Thần lại nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, không cho nàng thu tay lại.
Sư Thanh Y hoảng hốt, một tay bị Lạc Thần nắm lấy, nàng chỉ đành dùng tay kia gắt gao che đôi mắt, dường như không nhìn thấy thì có thể tránh được xấu hổ, sau khi nhắm mắt nói dối, lại chứng minh câu bịt tay trộm chuông vô cùng chuẩn xác.
Trong phòng tắm chỉ còn lại âm thanh của dòng nước tuôn xuống.
Tiếng nước chỉ làm cho phòng tắm càng thêm tĩnh mịch, Sư Thanh Y đợi một hồi lâu, trong lòng càng thêm luống cuống, Lạc Thần tại sao không nói lời nào?
Trước mắt một mảnh đen kịt, nàng lại không nhìn thấy bất luận phản ứng gì của Lạc Thần, vì vậy chỉ có thể kiên trì đứng ở tại chỗ.
Hồi lâu, bên tai mới nghe được câu hỏi của Lạc Thần: "Mới vừa rồi, là ý gì?"
Sư Thanh Y: "..."
"Lúc trước em nói muốn tìm sữa tắm, sờ sai chỗ." Lạc Thần không nhanh không chậm nói: "Vậy lúc này đây là muốn hôn chai sữa tắm, nhưng lại hôn nhằm rồi?"
Sư Thanh Y: "..."
"Chị có một chút ngưỡng mộ chai sữa tắm rồi." Lạc Thần nói: "Như thế nào cho phải."
"Chị... Chị đừng nói nữa." Sư Thanh Y nghe cong quải trong lời nói của nàng, quẫn bách vô cùng, cố gắng tự trấn định nói: "Vừa rồi em cũng là luyện tập, luyện tập từ lưng bàn tay, vị trí này rốt cuộc tương đối... Tương đối căn bản."
Nàng hít sâu một hơi, lại thử thăm dò hỏi: "Chị hiện tại mở mắt sao?"
"Không có." Lạc Thần nói: "Chị đã hứa với em, không mở mắt."
Sư Thanh Y trong lòng ấm áp, rồi lại có chút áy náy, nói: "... Thật ra vừa rồi em đã nhìn lén chị."
"Chị biết."
Sư Thanh Y vội vã phát thệ mà cường điệu: "... Em là nhìn qua khẽ tay, chỉ nhìn một chút, hơn nữa không thấy chỗ nào đặc biệt, cho dù thấy cũng thấy không rõ lắm."
"Đáng tiếc."
Sư Thanh Y: "..."
"Chị nghĩ lần sau luyện tập." Lạc Thần nói: "Có thể nỗ lực theo phương hướng có thể nhìn rõ ràng hơn lần này, cũng rất phù hợp với cách nói tiến hành từng bước của em."
Sư Thanh Y: "..."
Kế tiếp hai người tiếp tục mỗi người nhắm mắt tắm rửa, tắm xong, Sư Thanh Y cuối cùng có thể tự tại mở mắt, nhất thời thở phào một hơi, thổi khô tóc, lại thu thập một lúc, đã đến thời gian đi ngủ.
Hai người mỗi người nằm ở vị trí của mình, thỉnh thoảng câu được câu không mà nói chuyện một chút. Bất quá lại có điểm bất đồng so với trước đó, ranh giới phân biệt rõ ràng giữa các nàng bất tri bất giác đã biến mất, Sư Thanh Y gần như là gần gũi nằm bên cạnh Lạc Thần, tay khẽ động một chút đã có thể chạm được tay của Lạc Thần.
"Có chút mệt mỏi." Sư Thanh Y cảm thấy thả lỏng trước nay chưa có, nàng giống như một con mèo cuộn người lại, nằm bên cạnh Lạc Thần, có chút lười biếng nói: "Hẳn là hiện tại quá mệt mỏi rồi."
"Nhắm mắt tắm rửa lâu như vậy, chỉ là tìm sữa tắm đã dùng không ít thời gian, dĩ nhiên dễ mệt mỏi."
Sư Thanh Y: "..."
"... Ngủ đi." Sư Thanh Y hồi tưởng tình cảnh trong phòng tắm, tinh thần chấn động, lập tức trở mình, đưa lưng về phía Lạc Thần, kết thúc câu chuyện.
"Ngủ ngon." Lạc Thần nhẹ giọng nói.
Dưới bóng đêm bao trùm Sư Thanh Y nói một tiếng ngủ ngon, tâm tư dần bình tĩnh, nhắm mắt lại, lại một buổi tối yên ổn trôi qua.
Buổi sáng hôm sau, nhóm người vốn dĩ dự định xuống động, nhưng điện thoại của Sư Thanh Y đột nhiên nhận được một tin nhắn, nên hành trình xuống động tạm thời gác lại.
Tin nhắn được gửi đến từ một dãy số xa lạ, nội dung là: "Tôi là Nhất Thủy, nghe người ta nói các người mua những đôi cánh tôi chế tác, còn muốn gặp mặt tôi. Buổi sáng tôi có thời gian, thuận tiện gặp mặt sao? Về những đôi cánh kia, tôi có lời muốn nói với các người."
Các nàng từng ở một cửa hàng tạp hóa trong chợ mua sáu đôi cánh mỹ nghệ kim sắc, từ số thứ tự cho thấy là có bảy đôi, nhưng đôi thứ ba trong số đó đã bị người khác mua đi, các nàng cũng chỉ mang đi sáu đôi, cũng để lại số điện thoại cho ông chủ cửa hàng, hy vọng hắn hỗ trợ giới thiệu nghệ nhân tên là Nhất Thủy kia.
Sư Thanh Y đã chuẩn bị tâm lý đối phương rất có thể sẽ không liên hệ, hôm nay nhận được hồi âm, thật ra vẫn là có chút kinh ngạc, bất quá nàng tỉ mỉ suy nghĩ đến ngữ khí của câu cuối cùng trong tin nhắn, có một loại không được tự nhiên nói không nên lời.
Bất quá nàng vẫn quyết định gặp mặt người này, nên liền khách sáo mà trả lời tin nhắn: "Rất vui vì anh có thể liên hệ với tôi, tôi đã thấy hàng mỹ nghệ của anh, cảm thấy rất hứng thú. Buổi sáng bọn tôi có thời gian, có thể gặp mặt, anh có địa điểm nào cảm thấy thuận tiện gặp mặt sao?"
"Đó không phải hàng mỹ nghệ, đó là nghệ thuật, là mỹ lệ, là mộng cảnh." Nhất Thủy trả lời rất nhanh.
Sư Thanh Y không nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy, vẫn luôn cảm giác trong ngôn từ của hắn mang theo một chút chấp nhất cùng cuồng nhiệt.
Vũ Lâm Hanh ở bên cạnh nhìn, trợn trắng mắt: "Người này có phải đầu óc có vấn đề hay không?"
"Xin lỗi, là tôi nói sai rồi, xin đừng để trong lòng." Sư Thanh Y kiên trì trả lời: "Có thể nói cho tôi biết thời gian và địa điểm gặp mặt không? Hoặc là phía tôi sắp xếp địa điểm gặp mặt, sau đó anh đến, như vậy thuận tiện sao?"
Chỉ chốc lát, âm báo tin nhắn vang lên, bên trong xuất hiện một địa chỉ, còn có thời gian có ước định.
"Sư Sư, thật sự muốn đi sao?" Vũ Lâm Hanh hỏi.
"Phải." Sư Thanh Y nói: "Mấy thứ này là tớ và Lạc Thần mua trở về, hai người bọn tớ đến đó gặp mặt là được rồi, tìm thêm hai người sau đó hãy đến phụ cận, nhìn xem có khác thường gì không. Những người còn lại thì ở lại trong phòng nghỉ ngơi, hoặc có thể theo dõi đám người ở đối diện."
Âm Ca nói: "Em đi."
"Tớ cũng đi." Vũ Lâm Hanh vội vã nói.
Âm Ca nhìn Vũ Lâm Hanh một cái, không nói chuyện, phỏng chừng là cam chịu rồi.
Tất cả an bài thỏa đáng, địa điểm gặp mặt Nhất Thủy ở ngay trong phân xưởng của hắn. Đó là một phân xưởng sản xuất hàng mỹ nghệ, có chút tương tự xưởng thủ công, trước đó Sư Thanh Y đã hỏi thăm một chút, mới biết được phân xưởng kia cũng không nhỏ, hiện tại là một người họ Trịnh đang quản lý, Nhất Thủy có quan hệ thân thích cùng người họ Trịnh này, đến phụ giúp trong phân xưởng.
Thời gian gặp mặt là mười giờ ba mươi, bởi vì hiện tại trong thôn giao thông bất tiện, phải xuất phát trước thời gian, vài người lại đến chỗ ông chủ quán ăn mượn hai chiếc xe máy.
Trước đó hai người từ chỗ ông chủ mượn xe đạp, ông chủ tốt tính, trước khi cho mượn còn nói dù sao thì hiện tại hắn cũng không cần dùng, xe này không cần vội vàng trả lại, vì vậy hiện tại xe đạp vẫn còn đang giấu ở sau nhà, lúc Sư Thanh Y có việc ra ngoài, sẽ lặng lẽ đạp ra ngoài.
Dù sao thì Vũ Lâm Hanh vẫn không tìm được tung tích của xe đạp.
Ông chủ vừa thấy Lạc Thần đến, ánh mắt phát sáng, đi qua chào hỏi Lạc Thần, nói: "Lạc tiểu thư, chiếc xe..."
Lạc Thần lập tức chặn đứng hắn, nói: "Xin đi theo tôi."
Vũ Lâm Hanh các nàng ở phía trước lấy xe máy, ông chủ không hiểu ra sao, theo nàng đi vào trong quán, tiếp tục hỏi: "Lạc tiểu thư, chiếc xe đạp kia thế nào, sử dụng tốt chứ, sọt trúc dùng thuận tiện không?"
Lạc Thần mặt băng bó nói: "Đều rất tốt."
"Vậy là tốt rồi." Ông chủ cười ha hả: "Những thứ này không cần vội trả, ở lại bao lâu thì dùng bấy lâu, cảm ơn các người đã chiếu cố việc làm ăn của tôi."
Lạc Thần chỉ chỉ thân ảnh của Vũ Lâm Hanh ở trước sân, nói: "Ông nhìn thấy nàng sao?"
"Thấy." Ông chủ gật đầu.
"Trước mặt nàng ông đừng đề cập việc tôi mượn xe đạp cùng sọt trúc."
Ông chủ nghi hoặc: "... Vì sao?"
Lạc Thần nghiêm nghị nói: "Không vì sao. Nếu như ông đồng ý, tôi sẽ ở đây thêm một thời gian."
Ông chủ vừa nghe ở thêm một thời gian, điều này đồng nghĩa với phí dừng chân lại gia tăng rất nhiều, hơn nữa Lạc Thần mỗi lần mượn đồ ở chỗ hắn, đều sẽ cho một ít tiền biểu thị cảm tạ, ra tay rất hào phóng, ông chủ đối với nàng ấn tượng phi thường tốt, lập tức đạt thành nhận thức chung, nói: "Không thành vấn đề, tôi không nói là được rồi, tuy rằng không biết vì sao, nhưng việc này rất dễ làm được."
Lạc Thần lúc này mới trở lại trước sân, nàng ngồi sau xe máy của Sư Thanh Y, Vũ Lâm Hanh chở Âm Ca, đến phân xưởng của Nhất Thủy.
Phân xưởng ở rất xa, khoảng chừng một giờ mới đến, sau khi đến nơi, Vũ Lâm Hanh và Âm Ca không đi vào, mà chỉ ở gần phân xưởng che giấu tung tích, có chuyện gì còn có thể tiếp ứng.
Cửa phân xưởng đóng chặt, Sư Thanh Y gửi một tin nhắn: "Bọn tôi đến rồi, đang ở trước cửa."
Tin nhắc trả lời rất nhanh: "Tôi đi ra đón các người."
Đợi khoảng chừng năm phút, cửa được đẩy ra, một người đi ra.
Sư Thanh Y nhìn hắn, có chút ngoài ý muốn.
Đó là một thiếu niên tuổi tác nhìn qua mới chỉ mười ba mười bốn tuổi, vóc dáng không tính là cao, khuôn mặt rất sạch sẽ, hắc mặc một chiếc áo màu lam, phía dưới mặc một cái quần jean, giầy giặt đến độ sắp trở nên trắng toát.
"Nhất Thủy?" Sư Thanh Y nhìn khuôn mặt chưa hết nét ngây ngô của hắn, hỏi một tiếng.
"Đúng vậy." Nhất Thủy đánh giá các nàng, nói: "Hoan nghênh."