"Biện pháp này, em cảm thấy thế nào?" Nhìn thấy Sư Thanh Y không nói lời nào, Lạc Thần lại hỏi một câu.
Nàng tựa hồ dự định cho Sư Thanh Y một ít thời gian cân nhắc, nên đến một bên thu dọn quần áo của hai người.
Sư Thanh Y nhìn bóng lưng của Lạc Thần, trong lòng không khỏi trăm mối lo nghĩ.
Mấy ngày nay nàng đã bắt đầu chậm rãi thích ứng việc ở chung với Lạc Thần dưới loại trạng thái đặc biệt này, từng chút tiến bộ, không thể không nói luyện tập này là rất có hiệu quả, điều này cũng khiến nàng thấy được hy vọng. Chỉ là nàng hiện tại cùng Lạc Thần tiếp xúc tối đa chỉ đến mức có thể nắm tay, ôm cũng không thể ôm lâu, về phần dưới tình huống như vậy cùng nhau tắm rửa, là việc ở giai đoạn này nàng căn bản không dám tưởng tượng, chuẩn xác mà nói, là không dám hy vọng xa vời.
Bất quá nếu như là nhắm mắt lại, lúc nàng tắm rửa, không nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Thần, hơn nữa nàng nhất định cũng sẽ không cùng Lạc Thần có tiếp xúc trực tiếp gì, mặc kệ là trên thị giác hay là xúc giác, cảm quan đều giống như ở vào trạng thái phong bế, hẳn là không đến mức khiến nàng nỗi lòng cuồn cuộn. Chỉ cần nàng tâm tình ổn định, sẽ không có vấn đề lớn.
Độ khó giảm xuống rất nhiều, nói không chừng nàng có thể làm được, nhưng nàng vẫn không quá xác định.
Nàng nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ, sau đó thậm chí nàng từ đứng yên, chậm rãi dời bước, từ bên này đi đến bên kia. Không biết còn tưởng rằng nàng gặp phải vấn đề khó khăn gì, đang đau khổ suy nghĩ.
"Suy nghĩ xong rồi sao?" Lạc Thần đi đến trước mặt của nàng, nhìn nàng.
Sư Thanh Y lập tức dừng bước, tâm tư trong nháy mắt bị túm trở về.
Nàng phục hồi tinh thần, lúc này mới đột nhiên cảm thấy bản thân vừa rồi chính kinh phân tích khả năng của việc cùng nhau tắm rửa, có chút buồn cười.
Việc này trong mắt người khác bất quá một việc rất bình thường, nàng lại giống như đối mặt nguy hiểm gì đó, cư nhiên ở đây luôn mãi cân nhắc, mọi cách lo lắng, thật sự là có cảm giác xấu hổ vi diệu.
"... Em còn chưa suy nghĩ xong." Sư Thanh Y rũ mi, nói.
Nhưng thực tế, suy nghĩ của nàng đã cong quải mười tám vòng, một vòng xoắn xuýt hơn một vòng.
"Như vậy đi." Lạc Thần nói: "Chị đi vào trước. Nếu như em suy nghĩ xong rồi, cảm thấy không sao cả, vậy thì hãy cùng vào cũng không muộn."
Sư Thanh Y vội vã nói: "...Vậy nếu như em muốn chờ chị tắm xong thì sao?"
"Đều được, tất cả đều xem quyết định của em." Lạc Thần nhìn nàng, chậm rãi nói: "Lúc em muốn đi làm một chuyện, em cảm thấy được, mới đi làm."
Sư Thanh Y đã hiểu ý của nàng, gật đầu.
Lạc Thần cầm quần áo của hai người vào phòng tắm, cửa phòng tắm đóng lại, Sư Thanh Y chăm chú nhìn cửa phòng tắm, trầm mặc nhìn ra ngoài một hồi, hít sâu một hơi, đi tới trước cửa.
Nàng nghiêng tai lắng nghe, lại phát hiện bên trong không có động tĩnh gì, do dự chốc lát, nàng gõ cửa, cẩn cẩn dực dực hỏi: "... Chị hiện tại mặc quần áo sao?"
Hỏi xong, nàng nhất thời lại hối hận, khuôn mặt nóng hổi, câu hỏi này rốt cuộc là hỏi cái gì.
"Em cảm thấy thế nào?" Bên trong truyền đến tiếng trả lời của Lạc Thần.
Ngữ điệu trong câu này nghe vào có một loại cảm giác ẩn dấu vui sướng, Sư Thanh Y suy đoán Lạc Thần vừa rồi hẳn là đang nở nụ cười.
Bất quá lúc này trả lời rất hàm súc, Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, cảm thấy nàng hẳn là đã cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa, liền nói: "Em muốn vào trong, chị.... Chị chuẩn bị một chút."
"Chị phải chuẩn bị như thế nào?" Cách cánh cửa, giọng nói của Lạc Thần nghe ra rất thấp, càng khó nắm bắt.
Sư Thanh Y: "..."
"... Đã nói là phải nhắm mắt lại, chị trước tiên đặt sữa tắm dầu gọi các loại ở một vị trí thuận tiện lấy được, vị trí quen thuộc, nếu không lát nữa lúc lấy làm rớt thì sao." Sư Thanh Y nói.
"Chuẩn bị xong rồi." Lạc Thần nói: "Vào đi."
Sư Thanh Y vừa nghe, trong lòng nhất thời lại thấp thỏm không ít. Nàng nhắm chặt đôi mắt, vặn mở cửa phòng tắm, đi vào trong, đóng cửa lại, đồng thời khóa trái.
Trong phòng tắm vô cùng yên tĩnh, Sư Thanh Y không cảm giác được có sự tồn tại của hơi nước, Lạc Thần sau khi tiến vào, hẳn là cũng không mở vòi sen.
Nàng hai mắt nhắm nghiền, tay phải vô thức lục lọi giữa không trung, để tránh khỏi đụng phải vật gì đó, bước chân thử thăm dò từng bước một đi về phía trước.
Rất nhanh, nàng cảm giác có người đến trước mặt của nàng, nắm lấy bàn tay đang sờ soạn của nàng.
"Theo chị." Lạc Thần nói.
Được Lạc Thần dẫn dắt, Sư Thanh Y cảm thấy yên tâm, cảm giác không xác định bởi vì không nhìn thấy trước đó cũng tiêu tán, tùy ý Lạc Thần dẫn dắt nàng.
Đi được vài bước, Lạc Thần để nàng dừng lại, nói: "Đứng ở đây."
Sư Thanh Y biết đây nhất định là bên dưới vòi sen, tuy rằng hiện tại nàng không nhìn thấy, nhưng trước khi tiến vào trong đầu đã hình thành nhận thức, đó chính là Lạc Thần hiện tại đang cởi quần áo.
Thị giác tuy rằng bị hạn chế, nhưng tư duy lại là vô hạn, nàng tưởng tượng một chút dáng vẻ của Lạc Thần hiện tại, trong lòng chợt hoảng loạn, thậm chí có ảo giác bàn tay được nắm lấy đang nóng lên.
Trước mắt là một mảnh đen kịt, tay nàng khẽ động, muốn thu hồi, trong lòng hỗn loạn dẫn đến cử động cũng khó tránh bối rối, lúc thu hồi còn không cẩn thận chạm đến cổ tay của Lạc Thần, nàng lập tức cảm nhận được xúc cảm mềm mại của vật liệu may mặc cọ qua cổ tay.
"Có phải chị vẫn còn mặc quần áo?" Sư Thanh Y do dự hỏi.
"Phải."
Sư Thanh Y mở mắt, thấy Lạc Thần quả nhiên quần áo chỉnh tề, ngưng mắt nhìn nàng cười yếu ớt, không khỏi có chút nóng nảy: "Trước khi vào em hỏi chị, chị nói chị không mặc quần áo, em mới nhắm mắt mà vào."
"Chị lúc đó trả lời em thế nào?" Lạc Thần hỏi ngược lại.
Sư Thanh Y hồi tưởng một chút, bỗng nhiên có chút bất đắc dĩ. Lúc đó Lạc Thần trả lời chính là 'em cảm thấy thế nào?', xác thực cũng không trả lời rõ ràng, đều là chính nàng tự suy đoán.
Lạc Thần nói: "Là em trong lòng mong muốn như vậy, chị chưa từng nói."
Sư Thanh Y: "..."
"Em muốn cởi quần áo tắm rửa." Nàng có chút mạnh miệng, lẩm bẩm: "Chị nhắm mắt lại."
Lạc Thần mỉm cười nhìn nàng chốc lát, khép hờ đôi mắt, nói: "Được."
Nàng nói xong lại cúi đầu, hai tay thong thả đặt lên cút áo, Sư Thanh Y vừa nhìn thấy động tác này, biết nàng cũng muốn cởi, trái tim dường như nổi trống mãnh liệt nhảy động, sau đó cũng lập tức nhắm mắt lại.
Kế tiếp hai người bắt đầu mỗi người cởi bỏ quần áo.
Thị giác của Sư Thanh Y tạm thời bị hạn chế, nhưng những cảm quan khác lại trở nên nhạy cảm hơn, nhất là thính giác và khứu giác.
Bên tai đều là âm thanh ma sát của quần áo, sàn sạt sàn sạt, Sư Thanh Y hoàn toàn có thể tưởng tượng được động tác của Lạc Thần lúc này. Hơn nữa bởi vì quần áo cởi xuống, không có che lấp, mạt hương khí trên người Lạc Thần tựa hồ nồng đậm hơn rất nhiều, quanh quẩn trong hơi thở của Sư Thanh Y.
Trong lòng Sư Thanh Y có chút hốt hoảng, nếu như hiện tại mở nước thì tốt rồi, chí ít có thể che lấp âm thanh cùng hương khí khiến nàng hỗn loạn này.
Trên người nàng đã không còn bất cứ ràng buộc nào, tuy rằng nàng biết rõ Lạc Thần hiện tại không nhìn thấy nàng, nhưng dù sao Lạc Thần ở ngay bên cạnh nàng, loại cảm giác xấu hổ quẫn bách bởi vì thân thể quang lỏa mang đến vẫn là tồn tại.
Nàng vô thức dùng một tay che trước ngực, một tay khác đặt ở trên tường. Trước đó đã nhớ kỹ vị trí của vòi sen, nàng rất nhanh tìm được chốt vặn, nhắc nhở Lạc Thần: "Xong rồi sao, em muốn mở vòi sen."
Lạc Thần lên tiếng: "Được."
Sư Thanh Y xác nhận lại lần nữa: "... Em không nhìn chị, chị không nhìn em."
Lạc Thần nói: "Được."
Áp lực của Sư Thanh Y giảm bớt không ít, có chút thở phào nhẹ nhõm.
Bọt nước nhất thời rơi xuống, lướt qua da thịt.
Đây là lần đầu Sư Thanh Y nhắm mắt tắm rửa, rất khó cụ thể hình dung rốt cuộc là một loại thể nghiệm mới mẻ thế nào.
Thông thường nàng chí ít có thể thấy sương trắng lượn lờ, hiện tại cái gì đều không nhìn thấy, chỉ có thể cảm giác được hơi nước nóng ẩm bốc lên giữa tiếng nước, dòng nước dọc theo thân thể, mềm nhẹ, lại có một chút nhột nhạt.
Cảm quan dường như được phóng đại vô hạn tại giờ khắc này, tiếng nước, hơi nước, dòng nước, tất cả nhận thức thay nàng kết thành một mộng cảnh gần như mờ ảo.
Hắc ám thường mang đến sợ hãi, nhưng nàng lúc này đặt mình trong trong bóng tối, lại có thể cảm giác được sự ấm áp và bao dung không thể gọi tên, đại khái là nàng biết, bên cạnh nàng còn đứng một người.
Trong tiếng nước nàng nghe thấy động tĩnh khác, động tĩnh này giống như các loại chai lọ bị người khác di chuyển.
Âm thanh rất nhẹ, Sư Thanh Y có thể phán đoán được mục đích của người cầm cái chai này là vô cùng minh xác, cho nên lực đạo mới có thể cân nhắc đúng mực như thế.
Lúc một người đã quen với ánh sáng đột nhiên không nhìn thấy, xuất phát từ tâm lý vô định và bất an, động tác làm ra thường mang tính thăm dò, bởi vì muốn lục lọi trong bóng đêm, hơn nữa loại lục lọi này còn theo một phương thức không quen thuộc, như vậy vô cùng có khả năng sẽ phát sinh động tĩnh tương đối rõ ràng, thậm chí là sẽ va chạm.
Nhưng âm thanh bên tai rất khẽ, dường như người cầm cái chai này, có thể tinh tường nhìn thấy được.
Sư Thanh Y lau nước trên mặt, hỏi: "....Có phải chị âm thầm mở mắt ra hay không?"
Lạc Thần trả lời nàng theo sự thật, hơn nữa trả lời rất bình tĩnh: "Phải, chị mở mắt."
Sư Thanh Y: "..."
Nàng cho rằng bản thân đang nằm dưới ánh mắt của Lạc Thần, nhất thời cảm giác không chỗ che giấu, lập tức vô thức xoay người đi.
Sau đó nàng có chút co quắp mà ôm lấy ngực, khom lưng, dùng đó che giấu sự quẫn bách bất ngờ, khụ một tiếng, nói: ".... Trước đó chị đã nói sẽ không nhìn em."
Lạc Thần nói: "Chị sợ lúc lấy sữa tắm làm nó rớt xuống, lúc này mới mở mắt ra."
Sư Thanh Y: "..."
Lạc Thần ngữ khí bình thản, nghe ra đặc biệt có ma lực làm cho người ta tin tưởng, nàng nói: "Nếu hai người đều nhắm mắt, rất bất tiện, lúc chị lấy sữa tắm là mở mắt, nhưng chị cam đoan, không nhìn em."
Sư Thanh Y nghe xong, hai tay che ngực mới thư hoãn một ít, chậm rãi xoay người lại.
Lạc Thần lại nói: "Chị thấy chính là sữa tắm."
Sư Thanh Y: "..."
....Tại sao cảm giác dường như có cảm giác bản thân không sánh bằng một chai sữa tắm.
Tuy rằng Sư Thanh Y biết Lạc Thần là tổ tông gạt người, bất quá nàng tin tưởng lời nói của Lạc Thần hiện tại. Lạc Thần nói nghe ra vô cùng chăm chú, hơn nữa rất có lý lẽ, nếu như Lạc Thần dùng loại ngữ khí này cam đoan cùng nàng, chứng tỏ Lạc Thần nhất định sẽ làm được.
Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Chị đã hứa với em, thì sẽ làm được. Em đừng hồi hộp."
Sư Thanh Y giật mình, cảm giác hồi hộp theo đó tản đi rất nhiều.
"Đưa tay ra." Lạc Thần nói: "Chị nhắm mắt lại rồi."
Sư Thanh Y nghe theo lời nàng, vươn tay ra, qua một hồi lâu, nàng cảm giác thắt lưng thắt lưng chợt mát lạnh, là tay của Lạc Thần chạm đến.
Sư Thanh Y không chút chuẩn bị tâm lý đối với xúc cảm đột ngột xuất hiện, cả người nàng bất giác run rẩy.
Tay của Lạc Thần lập tức giống như điện giật mà rút lại, nàng dường như mang theo một chút áy náy: "Chị tìm sai vị trí."
Sư Thanh Y: "..."
"Hay là em đến đi." Lúc này Lạc Thần vươn tay về phía trước, ý là muốn Sư Thanh Y tự mình đến, cùng nàng xác nhận vị trí: "Chị đưa tay ra rồi."
Tay của Sư Thanh Y ở giữa không trung tìm kiếm một chút, nhưng cái gì cũng không tìm được, nàng lại đi vài bước, lúc này rốt cuộc tìm được rồi, kết quả xúc cảm lại là một mảnh mềm mại căn tròn, Sư Thanh Y trong nháy mắt biết bản thân đã sờ phải chỗ nào, nàng giật mình, cuống quít rút tay lại.
"Em... Em cũng sờ sai chỗ." Nàng mặt đỏ tai hồng: "Chị đến."
Lạc Thần nói: "Em xem, có phải rất bất tiện hay không? Cho nên chị mở mắt ra lấy sữa tắm, mới không sờ sai chỗ."
Sư Thanh Y: "..."
Nàng quả thực không lời nào chống đỡ, không thể làm gì khác hơn là vươn tay, chờ Lạc Thần đến.
Qua một hồi lâu nàng mới cảm giác được của của Lạc Thần chạm vào đầu ngón tay của nàng, loại đụng chạm này mang theo một loại cẩn thận, sau đó chạm được tay của Lạc Thần lúc này mới tìm đến, đặt vào lòng bàn tay nàng, tựa hồ đang định vị. Tiếp Sư Thanh Y cảm giác trong lòng bàn tay xuất hiện một ít dịch thể trơn lạnh, nàng biết đây là Lạc Thần đổ sữa tắm vào lòng bàn tay nàng.
"Được rồi." Lạc Thần nói: "Em muốn cái gì thì nói với chị."
Sư Thanh Y hàm hồ ừ một tiếng. Sữa tắm được chà ra bọt biển, nàng một bên chà, tâm tư lại khó tránh có chút hỗn loạn, hơn nữa nhắm mắt lâu như vậy, nàng bắt đầu có chút không kiềm chế được, cũng chính là một khắc đó, suy nghĩ muốn mở mắt ra đặc biệt cường liệt.
Chỉ là âm thầm nhìn một cái, không nhìn chỗ không nên nhìn, hẳn là không có vấn đề.
Sư Thanh Y nghĩ vậy, rửa sạch bọt biển trên tay, dùng tay che đôi mắt, sau đó lặng lẽ mở ra một cái khe, đôi mắt cũng hé mở, híp mắt nhìn qua cái khe.
Loại phương thức nhìn lén này là vô cùng mơ hồ, nàng nhìn thấy Lạc Thần vẫn cúi đầu, hai mắt nhắm nghiền, tuy rằng gương mặt Lạc Thần nhìn qua vẫn là thập phần bình tĩnh, nhưng từ động tác của nàng vẫn có thể nhìn ra, nàng thật sự rất nghiêm túc nhắm mắt, thậm chí còn nghiêm túc đến có chút câu nệ.
Sư Thanh Y nhịn không được mở rộng khẽ tay, nhìn kỹ khuôn mặt của Lạc Thần, mặt nàng có dòng nước trượt xuống, theo cần cổ thon dài đi xuống, xương quai xanh ẩm ướt theo hô hấp nhẹ nhàng phập phồng.
Nàng thoáng nghiêng đầu, vén mái tóc dài ướt sũng trên vai, bắt đầu cọ rửa bọt biển trên đôi vai quang lỏa, hình ảnh không thể nghi ngờ là vô cùng xinh đẹp.
Sư Thanh Y nhìn, phát hiện trên sợi tóc sau tai của Lạc Thần cũng dính một chút bọt biển, không rửa sạch, nàng vô thức bước đến, đưa tay vuốt nhẹ sau tai Lạc Thần.
Động tác của Lạc Thần trong nháy mắt dừng lại.
Sư Thanh Y cũng cứng lại rồi.
"Thanh Y." Lạc Thần vẫn nhắm mắt, nói: "Em đang làm gì?"
Sư Thanh Y sợ đến lập tức nhắm mắt lại, trong lòng hoảng hốt, gần như là thốt ra: "... Em muốn lấy chút sữa tắm, sờ... sờ sai vị trí rồi."
- ---------
Chương này bên bạn Lạc Thủy là 413, bên của mình là 410 ko phải do mình up thiếu chương, là do bên Lạc Thủy có mấy chương up bị trùng với nhau mà bạn ấy chưa có sửa, nên hai bên số chương khác nhau vậy đó, chứ ko bị mất chương nhé mọi người.