Dò Hư Lăng

Quyển 5 - Chương 407




Một loạt hành động trực tiếp lưu loát, bất quá là chuyện trong nháy mắt, bất quá cũng may mà phản ứng nhanh như vậy, bởi vì sau một khắc Vũ Lâm Hanh đã xông lên muốn cướp điện thoại.

Lạc Thần thong thả nới lỏng tay, tùy ý Vũ Lâm Hanh đoạt điện thoại lại.

Vũ Lâm Hanh lật xem ảnh chụp, cười đến nước mắt sắp chảy ra, chỉ vào Lạc Thần nói: "Tớ đã biết! Tớ đã biết cậu sẽ làm như vậy! Chính là không ngờ cậu lại xóa nhanh đến thế!"

Sư Thanh Y: "..."

Lạc Thần chỉ là bình tĩnh đứng bất động, dường như chuyện gì cũng không từng phát sinh.

Vũ Lâm Hanh còn đang tiếp tục lật xem hình ảnh trong điện thoại của tóc bạch kim, một bên nhìn một bên cố ý nhắc tới: "Nói không chừng người này không chỉ chụp ảnh của Sư Sư. Tớ phải kiểm tra cẩn thận, nhìn còn có ảnh nào khác hay không."

Lạc Thần nghe thấy được, ánh mắt thoáng nhìn.

Nàng dường như như có dường như không liếc nhìn màn hình điện thoại của tóc bạch kim, biểu tình ra ra rất đạm nhạt, dáng vẻ cũng không thèm để ý. Nhưng nàng thỉnh thoảng còn có thể quan sát sắc mặt của Vũ Lâm Hanh một chút, dường như dự định thông qua biến hóa trong thần sắc của Vũ Lâm Hanh, đến suy đoán trong điện thoại thật sự có còn ảnh chụp của Sư Thanh Y hay không.

Vũ Lâm Hanh lật xem chốc lát, cả kinh: "Chờ một chút, dĩ nhiên lại có một tấm!"

Lạc Thần không nửa điểm phản ứng. Không cần phải nói, nàng từ lâu đã xem thấu lời nói dối của Vũ Lâm Hanh.

"Không thú vị." Vũ Lâm Hanh nhún vai với Lạc Thần: "Chị họ cậu, cậu tại sao không mắc bẫy?"

Sư Thanh Y: "..."

.... Nàng là tổ tông gạt người, làm sao có thể mắc bẫy.

Sư Thanh Y hỏi Vũ Lâm Hanh: "Cậu xem trong điện thoại của hắn, có dữ liệu kết nối với thiết bị bluetooth nào không?"

Vũ Lâm Hanh có chút không giải thích được, bất quá vẫn nhìn một chút, nói: "Trong danh sách thiết bị, không có thiết bị nào được kết nối."

Sư Thanh Y nghe xong, như có chút suy nghĩ.

Vũ Lâm Hanh còn đang lật xem hình ảnh, xem ra nhất thời sẽ không từ bỏ. Thừa dịp này, Sư Thanh Y đến gần khe nứt, nàng đi rất chậm, ánh mắt trên mặt đất quan sát, Trường Sinh theo kịp hỏi nàng: "A Cẩn, em đang tìm cái gì?"

Sư Thanh Y nói: "Tai nghe của người kia."

"Tai nghe?"

"Phải." Sư Thanh Y gật đầu: "Khe nứt là rẽ vào trong, vô cùng chật hẹp, thông thường sẽ không ai nguyện ý đi vào, điện thoại của người kia xuất hiện bên trong, khả năng rất lớn là hắn gặp nguy hiểm gì đó, cho nên ẩn nấp ở bên trong. Em nghe Lạc Thần nhắc đến, lúc ở quán ăn, nàng từng nghe người kia trò chuyện cùng lão bản, nói đến Vô Thường Lang Quân, còn có buổi tối hôm đó lúc bị tiếng nhạc đánh thức, người kia hẳn là cho rằng lang quân chính là bị bài hát cổ động này hù dọa bỏ chạy, để tìm kiếm an ủi thoải mái, lúc hắn trốn trong khe nứt, cũng nghe bài hát này tăng can đảm, hơn nữa là hình thức lặp lại một bài hát."

"Nói như vậy." Sư Thanh Y không nhanh không chậm phân tích: "Hắn nhất định sẽ không phát ra âm thanh, tất nhiên sẽ đeo tai nghe, hơn nữa trong danh sách thiết bị bluetooth được ghép nối là trống, như vậy hắn hẳn là dùng tai nghe có dây. Nhưng điện thoại hiện tại không cắm tai nghe, em chỉ có thể suy đoán là đột nhiên xảy ra chuyện gì đó, khiến tai nghe và điện thoại tách ra. Tỷ như nói hắn vội vội vàng vàng rời khỏi, trong lúc hoảng loạn điện thoại rơi xuống đất, nhưng hắn lúc đó có thể đang vội vàng thoát thân đã không có thời gian trở lại nhặt điện thoại, chỉ có thể bỏ điện thoại lại trên mặt đất, tiếp tục để điện thoại phát ca khúc cổ động kia."

Trường Sinh nghe thế, lấy điện thoại của chính nàng ra, cắm tai nghe, sau đó nhét hai tai nghe vào lỗ tai.

Sư Thanh Y biết nàng là muốn dựng lại tình cảnh lúc đó, kiên trì dẫn đạo nàng: "Giả sử hiện tại chị là người kia, chị cảm giác thấy vô cùng sợ hãi, lúc hoảng loạn bỏ chạy tai nghe thoát ly lỗ cắm, rớt xuống —"

Trường Sinh nói: "Nhưng tôi không."

Sư Thanh Y: "..."

"... Chị giả bộ như rất sợ." Sư Thanh Y dạy nàng.

Trường Sinh phi thường hiếu học: "Sợ hãi phải giả vờ thế nào? Biểu tình là thế nào?"

Sư Thanh Y: "..."

Nàng cũng không nghĩ tới Trường Sinh dĩ nhiên còn có yêu cầu nhất định đối với những chi tiết này, bất quá nhìn nàng chăm chú như vậy, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục dạy nàng:

"Chị có thể nghĩ đến việc khiến chị sợ hãi, tìm kiếm cảm giác."

Trường Sinh cẩn thận suy nghĩ chốc lát, nói: "Tôi lúc này chỉ sợ một chuyện?"

"Chuyện gì?"

Trường Sinh yên lặng nhìn thoáng qua Âm Ca, nói: "Tôi sợ em và A Lạc không chỉ nuôi kẻ ngốc nữa."

Sư Thanh Y sững sốt: "...."

Đôi mắt Trường Sinh to tròn như hắc trân châu, thập phần chờ đợi mà nhìn nàng.

Sư Thanh Y đưa tay mũi, nhẹ nhàng sờ một cái, nói: "Yên tâm, hai chúng em chỉ nuôi kẻ ngốc."

Trường Sinh đôi mắt sáng rực, bên trong đều là tiếu ý rực rỡ.

Nàng mỉm cười, rồi lại thu liễm, cân nhắc ngôn từ hỏi Sư Thanh Y: "A Cẩn, có phải tôi quá ích kỷ hay không."

Khóe môi Sư Thanh Y khẽ cong ra một nụ cười nói: "Phải, chị là tiểu lòng dạ hẹp hòi."

"Vì sao là tiểu lòng dạ hẹp hòi?" Trường Sinh không giải thích được.

Sư Thanh Y lặng lẽ chỉ Lạc Thần cách đó không xa, thấp giọng nói: "Bởi vì nàng là lòng dạ hẹp hòi, chị không hẹp hòi bằng nàng, dĩ nhiên là tiểu lòng dạ hẹp hòi."

"A Lạc là lòng dạ hẹp hòi, tôi là tiểu lòng dạ hẹp hòi." Trường Sinh hỏi nàng: "Em là cái gì?"

Sư Thanh Y dáng vẻ nhu thuận suy nghĩ một chút, nói: "Em là lãnh tâm can."

Trường Sinh có chút mờ mịt: "Vì sao là lãnh tâm can?"

Sư Thanh Y lại nhẹ nhàng cười, vỗ vỗ vai Trường Sinh, nói: "Về phần vì sao, chị có thể đi hỏi Lạc Thần, xem nàng có thể trả lời chị hay không."

Trường Sinh cái hiểu cái không mà gật đầu

Sư Thanh Y lại nói: "Âm Ca rất đặc biệt, em cũng biết, thật ra nàng không thể nào luôn ở bên cạnh chúng ta, nàng chung quy là có chỗ thuộc về bản thân, tất cả đều quyết định bởi bản thân nàng. Nhưng, chỉ cần lúc nàng ở bên cạnh chúng ta, chị đều phải đối xử tốt với nàng, biết không?"

"Biết." Trường Sinh bảo đảm, trịnh trọng trả lời.

Sư Thanh Y dạy nàng xong, tiếp tục dẫn nàng đến tái hiện tình cảnh giả sử trong khe nứt lúc đó:

"Ngươi xem, lúc đeo tai nghe, điện thoại rơi xuống mang đến một cổ lực kéo, nhưng dùng góc vuông kéo thẳng xuống, bởi vì kết cấu đầu cắm tai nghe là loại này, tỷ lệ tương đối cao là sẽ không kéo rơi xuống, như vậy trong lúc hắn đang lẩn trốn, cũng chỉ là bỏ lại điện thoại, nhưng tai nghe có khả năng vẫn đeo trong lỗ tai. Bất quá sau đó hắn nhất định sẽ chạy trốn rất nhanh, lúc này tai nghe đã không có thừa trọng, sẽ trở nên rất nhẹ, tốc độ nhanh như vậy, dây tai nghe lúc ẩn lúc hiện lại dễ bị vướn, như vậy có thể trong quá trình chạy trốn đã bị văng ra, rơi ở chỗ nào đó."

Sư Thanh Y nói đến đây, dừng một chút: "Dĩ nhiên, những thứ này đều chỉ là suy đoán của em, còn có rất nhiều loại khả năng khác. Chị phải nhớ kỹ, phần lớn mọi việc không có tuyệt đối, không có căn cứ chính xác trăm phần trăm, tất cả suy đoán rất khó rất khó thành lập, bởi vì cho dù nó có xác suất 90%, chân tướng lại có thể là 10% còn lại."

"Tôi hiểu được." Trường Sinh nói: "Cho nên em là muốn tìm được tai nghe rơi ở nơi nào đó, dùng đó chứng minh suy luận của em."

"Đúng như vậy."

Sư Thanh Y nói xong, đi về phía trước vài bước, Trường Sinh theo nàng cùng nhau tìm kiếm xung quanh, kết quả ở một chỗ cách khe nứt khoảng chừng một trăm mét đã tìm được tai nghe.

Tai nghe này là màu đen, nằm trong hôn ám, cùng mặt đất gần như một khối, không nhìn kỹ thật đúng là dễ bỏ qua.

Trường Sinh vui vẻ: "Đúng là như vậy."

Sư Thanh Y tỉ mỉ kiểm tra tai nghe một chút, cũng may trên đó không có máu, ngửi thử, cũng không cảm giác được mùi gì khả nghi. Nàng lại đi một vòng quanh khu vực nhặt được tai nghe, cũng là không có vết máu, nếu như may mắn, tóc bạch kim đã đào thoát thành công.

Sư Thanh Y và Trường Sinh mang theo tai nghe trở lại, nói với mọi người một chút. Vũ Lâm Hanh còn đang lật xem ảnh chụp, lật rồi lại lật, nàng đột nhiên di một tiếng.

Nàng lúc này không nói đùa nữa, biểu tình rất nghiêm túc, nói: "Tớ phát hiện một tấm ảnh không phù hợp."

Mọi người vừa nhìn thấy nàng như thế, biết sự tình không đơn giản, liền tiến đến, phát hiện trong điện thoại di động của tóc bạch kim có một tấm ảnh, tấm ảnh này có chút đặc biệt, trong ảnh là một đống ảnh chụp. Nói cách khác tóc bạch kim dùng điện thoại của hắn, chụp lại một đống ảnh được rửa ra trên bàn.

Những tấm ảnh này là chất cùng một chỗ, chỉ có thể nhìn thấy một phần của tấm ảnh trên cùng, Vũ Lâm Hanh nói: "Các cậu chú ý nhìn những tấm ảnh này, tuy rằng chỉ có thể nhìn ra một chút, nhưng tớ có thể khẳng định, đây là ảnh chụp của một số mộ thất."

Lạc Thần cầm điện thoại của tóc bạch kim đến xem, lại dùng điện thoại của bản thân, chụp lại tấm ảnh đặt biệt này.

Vũ Lâm Hanh cười chế nhạo nàng: "Chị họ cậu, trước đó cậu nóng lòng xóa bỏ ảnh chụp của Sư Sư, muốn dùng cách chụp lại để bảo tồn hình ảnh, chuyện đó không thành vấn đề, nhưng hiện tại thời gian đầy đủ, tại sao cậu không dùng bluetooth gửi ảnh, sẽ càng rõ ràng hơn."

Lạc Thần chỉ là nói: "Mạo hiểm."

Sư Thanh Y nói: "Bluetooth sẽ lưu lại thông tin thiết bị trong điện thoại, cho dù xóa đi, một khi dữ liệu được khôi phục, vẫn có thể một lần nữa phát hiện thông tin dữ liệu được truyền tải, chụp ảnh tuy rằng sẽ giảm độ phân giải, nhưng an toàn nhất."

Vũ Lâm Hanh vừa nghĩ cũng thấy đúng, tuy rằng với chỉ số thông minh của tóc bạch kim, phỏng chừng là nghĩ không ra điểm ấy, nhưng Đồ tỷ phía sau hắn, thật sự là làm cho người ta kiêng kỵ ba phần. Nếu như bị Đồ tỷ tra được các nàng đã từng truyền tải ảnh chụp trong điện thoại của tóc bạch kim, còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

"Vậy hiện tại chúng ta trở lại sao?" Thiên Thiên nói.

"Chờ một chút." Sư Thanh Y đến bên trong khe nứt, nói: "Tớ đi vào nhìn một chút, rất nhanh sẽ trở ra."

Nàng tiến vào khoảng chừng vài phút, nhìn kỹ chữ bằng máu viết trên tường, còn phát hiện ở một góc tận cùng bên trong có một vũng máu đen không cứng, giống như trong góc này đã từng có một vật gì đó, hiện tại thứ này không thấy nữa.

Sau khi Sư Thanh Y đi ra, nhóm người dưới sự chỉ dẫn của Âm Ca, đến gần lối ra.

Một đường vô cùng thuận lợi, chỉ là có một đoạn đường phát hiện rất nhiều đèn cổ, những ngọn đèn này hình dạng rất giống với tĩnh rượu thời cổ đại, Lạc Thần quan sát chốc lát, chụp lại hình ảnh của những ngọn đèn cổ này, sau đó mới rời khỏi.

Thất rẽ bát rẽ, cuối cùng dĩ nhiên đi tới một gian phòng, trong phòng có một số rương gỗ, gần như đã mục nát, trên vách tường bên phải có một cầu thang bằng gỗ, giẫm lên phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Leo lên đến tận cùng cầu thang, không gian phía trên thập phần hữu hạn, phải khom thắt lưng, Âm Ca đưa tay lục lọi trần nhà chốc lát, ấn một cơ quan, trần nhà mở ra một lỗ hổng hình vuông,

Âm Ca nói: "Cẩn thận đầu."

Nhóm người theo lỗ hổng này, lần lượt chui ra. Lúc Vũ Lâm Hanh chui ra, đầu của nàng bị một phiến gạch bên trên hung hăng đụng phải, lúc này mới hiểu được nguyên nhân Âm Ca nói phải cẩn thận đầu.

Nàng ôm đầu mắng một câu: "Địa phương quỷ quái này, thoạt nhìn có chút quen mắt."

Âm Ca lạnh lùng nói: "Đây là chỗ chị đã nói muốn giết chết em."

Thì ra đây là dưới sàng gian phòng ở từ đường thôn, dưới sàng có một khối gạch có thể xốc lên, bên dưới chính là cầu thang, là nơi liên thông với mê cung khổng lồ dưới đáy động.

Vũ Lâm Hanh: "..."

Cánh cửa này là không qua được rồi.

Ra khỏi từ đường thôn, dọc theo cỏ dại mà trở về, cuối cùng lại về đến nhà. Một chuyến này tuy rằng chỉ xuống động hai tiếng mấy đồng hồ, nhưng bởi vì trong thời gian ngắn ngủi này xảy ra quá nhiều việc, nên có một loại ảo giác tự như thời gian trôi qua rất chậm.

Sư Thanh Y không nghỉ ngơi, vừa về nhà đã tháo ba lô, rửa tay, đến phòng bếp làm cơm tối.

Buổi tối muốn ăn lẩu, nàng phải chuẩn bị tất cả nguyên liệu, Lạc Thần cũng theo nàng vào bếp hỗ trợ, sau đó Thiên Thiên cũng đến, rửa rau cắt thái, ba người bận rộn hồi lâu, cho đến hoàng hôn, nồi lẩu mới lên bàn.

Nồi uyên ương là mượn của ông chủ quán ăn, một bên đỏ rực tràn ngập mùi hương của ớt, mùi cay lan tỏa khắp phòng khách, bên còn lại là canh xương trong suốt, cà chua thái lát, bí đao, cẩu kỷ chìm nổi cuồn cuộn, xung quanh cái lẩu là những đĩa nguyên liệu tươi sống, rau củ.

Vũ Lâm Hanh ngửi thấy hương khí cuồn cuộn, không nói hai lời mà trêu đùa, ăn vào cay đến hút khí, nhưng nàng vẫn dũng cảm tiến tới, không cay không vui, cũng không biết là món lẩu ăn quá ngon, hay là quá cay, khiến nàng hưng phấn, mà ngay cả bình rượu đỏ năm đồng Phong Sanh mua cho nàng dĩ nhiên cũng có thể uống hết nửa ly.

Lạc Thần khẩu vị nhẹ, chủ yếu là ăn món canh, bất quá Sư Thanh Y yên lặng ăn một lúc, nghiêng đi khuôn mặt nhìn thoáng qua, phát hiện môi của Lạc Thần dĩ nhiên giống như thoa son, đỏ hơn rất nhiều.

Nàng lập tức nhìn vào chén của Lạc Thần, kết quả phát hiện trong chén canh của nàng có không ít màu đỏ của ớt, hẳn là Lạc Thần lặng lẽ gắp thức ăn trong món lẩu, nếm thử vài miếng.

Nồi lẩu tuy rằng cây, nhưng hương vị mê người.

Có thể bởi vì thực sự quá cay, dẫn đến môi của Lạc Thần huyết sắc hiện lên, sắc mặt hồng nhuận.

Sư Thanh Y rất ít nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, nhịn không được chăm chú nhìn nàng.

- ---------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có thể quay về xem chương 242 bộ cổ đại, mới có thể hiểu rõ một số chỗ.