Dò Hư Lăng

Quyển 5 - Chương 406




Thấy một màn như vậy, Sư Thanh Y lập tức nghĩ đến gì đó.

Nàng đã biết camera này còn có đồng tiền đều có huyền cơ, chúng được bố trí ở chỗ này tựa như trở thành miếng mồi hấp dẫn thứ gì đó.

Nếu như sau đó chúng cũng không biến mất, camera có thể bình thường được thu về, có thể sẽ quay được một ít hình ảnh trong thông đạo, cũng không thu thiệt.

Nhưng nếu như chúng quả thật biến mất giống như Âm Ca nói, vậy chứng tỏ đối phương đã cắn câu, càng là cầu mà không được.

Những điều này, Lạc Thần cũng không nói rõ, chứng tỏ bây giờ còn không phải lúc để nói.

Nơi này lộ ra một sự cổ quái không cách nào hình dung, vật đánh dấu vứt trên mặt đất thậm chí ký hiệu khắc trên tường tất cả đều bỗng nhiên biến mất, có xác suất nhất định là có thứ gì đó đang lặng lẽ theo sau, nhưng trong đội ngũ không có bất kỳ ai có thể cảm giác được sự tồn tại của đối phương, đủ thấy đối phương bí ẩn cùng cẩn thận. Nếu như sau khi bố trí xong, nói ra, có lẽ làm hành động gì đó, sẽ bị đối phương nghe được hoặc thấy được, nổi lên lòng nghi ngờ, tất cả sẽ thất bại trong gang tấc.

Để phối hợp với Lạc Thần, Sư Thanh Y cũng sẽ không nói gì nữa, giả vờ như không hiểu, nhìn đồng tiền trên mặt đất: "Hy vọng vận khí tốt một chút, có thể đừng biến mất. Chúng ta tiếp tục đi về phía trước."

Lạc Thần nhìn nàng một cái.

Đội ngũ tiếp tục di chuyển, Vũ Lâm Hanh lúc này đi ở trước nhất, nàng ngược lại muốn nhìn xem cái bóng cao cao đáng sợ trước đó có lưu lại dấu vết gì không, kết quả nàng chạy đến quan sát, mặt đất trống rỗng, vết tích gì cũng không có.

Vũ Lâm Hanh thất vọng: "Địa chất nơi đây quá cứng rắn, ngay cả dấu chân đều không để lại, nếu không tớ còn có thể biết được cái bóng cao ngất kia mang giày số mấy."

Sư Thanh Y: "..."

.... Cậu làm sao biết đối phương nhất định sẽ mang giày, nói không chừng là người ta đi chân trần đây.

Nàng vừa đi vừa cúi đầu nhìn đồng hồ một chút.

Một chuyến đi này nàng chỉ dự định kéo dài dưới hai giờ đồng hồ, có Âm Ca dẫn đường, cho dù thân ở mê cung, thời gian các nàng di chuyển thật ra không dài, chỉ bởi vì bích họa là một việc đòi hỏi sự cẩn thận, mất một ít công phu, hiện tại cách thời gian xuống động, đã qua hơn một tiếng đồng hồ.

"Nếu như từ nơi này đến lối ra gần nhất, đi nhanh, mất khoảng bao lâu?" Sư Thanh Y nghĩ vậy, hỏi Âm Ca.

Âm Ca trả lời: "Đại khái hai mươi phút."

Sư Thanh Y đánh dấu lên bản đồ, cũng nhấn mạnh đánh dấu vị trí của camera cùng đồng tiền vừa rồi, nói: "Vậy chúng ta mà bắt đầu đi về phía lối ra đi, sắp chiều rồi, tớ phải trở lại làm cơm tối."

Vừa nghe cơm tối, bầu không khí trong đội ngũ nhất thời trở nên có sinh khí hơn.

Trường Sinh đôi mắt trong suốt, nói: "A Cẩn, cơm tối ăn món gì?"

"Chị muốn ăn gì?" Sư Thanh Y hỏi nàng.

Trường Sinh cười nói: "Tôi ăn gì cũng được."

"Còn Âm Ca?" Sư Thanh Y nhìn về phía Âm Ca.

Âm Ca nói: "Em thế nào cũng được."

Vũ Lâm Hanh không đợi nàng hỏi, lập tức nhấc tay: "Tớ thấy các cậu mua thịt bò tươi, tớ muốn ăn thịt bò, là loại đặc biệt cay!"

Sư Thanh Y lại hỏi Ngư Thiển, Thiên Thiên, còn có Phong Sanh Tô Diệc bọn họ, mỗi người đều nói một món ăn khác nhau, khẩu vị khác nhau, cuối cùng nàng hỏi Lạc Thần: "Có món gì đặc biệt muốn ăn hay không?"

Lạc Thần nói: "Thanh đạm là được rồi."

Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, nói: "Vậy buổi tối chúng ta ăn lẩu đi, em làm một nồi lẩu uyên ương, chị ăn phần thanh đạm."

"Được."

Nhắc đến lẩu, Vũ Lâm Hanh cảm thấy càng đói bụng, càng không ngừng thúc giục: "Lập tức đi đi, lập tức đi thôi, hiện tại tớ dường như đã ngửi thấy được hương vị của nồi lẩu rồi."

Cũng không biết có phải nhớ thương nồi lẩu hay không, Vũ Lâm Hanh đi càng lúc càng nhanh, bị nàng thúc đẩy như vậy, tốc độ di chuyển của đội ngũ cũng tăng cao.

Cứ như vậy đi một lúc, Sư Thanh Y lại đột nhiên ngừng lại, nói: "Chờ một chút, các cậu nghe xem, dường như có âm thanh gì đó."

Đội ngũ nhất thời đình trệ.

"Âm thanh gì?" Vũ Lâm Hanh không hiểu ra sao.

Sư Thanh Y nhìn về phía nhánh thông đạo thứ ba cách đó không xa, nàng thính lực tốt, rất nhiều âm thanh những người còn lại không nghe thấy, nàng cũng đã có thể phát hiện, nàng nói: "Âm thanh từ bên kia truyền đến, tớ đi xem."

Thần sắc của nàng có chút kỳ lạ, lại nàng: "Nói chung không giống như những âm thanh nên xuất hiện ở chỗ này, rất kỳ quái."

"Cái gì là không nên xuất hiện ở chỗ này?" Thiên Thiên hỏi.

Sư Thanh Y giải thích: "Tớ nói một cách khác, tỷ như nói ở đây xuất hiện một nồi lẩu, như vậy đó gọi là một việc không nên xuất hiện ở chỗ này, một loại hiện tượng, bởi vì đặt ở nơi này, bánh chưng là không có khả năng sẽ tụ tập cùng một chỗ ăn lẩu, thật ra chính là nói tạo ra cảm giác không thích hợp rất nghiêm trọng."

Vũ Lâm Hanh sa sút tinh thần: "Đừng nói nữa, tớ rất đói."

Sư Thanh Y theo tiếng động đi qua, đội ngũ theo sau lưng nàng, theo khoảng cách càng lúc càng gần, mọi người quả thật là nghe thấy được âm thanh, hơn nữa âm thanh và hoàn cảnh nơi này rất không phù hợp, nó cao vút sục sôi, mang theo một loại tiết tấu phập phồng.

Âm thanh từ một đạo vết nứt trên tường truyền ra, Vũ Lâm Hanh tỉ mỉ lắng nghe, nhất thời vừa sợ vừa giận: "Đây không phải là khúc nhạc cổ động đánh thức mọi người đêm đó sao!"

Sư Thanh Y và Lạc Thần yên lặng nhìn nhau.

Từ sau lần bị ca khúc cổ động đánh thức, lại cùng nam nhân đầu đinh ở căn nhà đối diện mắng nhau hồi lâu, Vũ Lâm Hanh đối với ca khúc này ấn tượng thật sự là rơi xuống tận đáy cốc, nàng nói: "Bên trong khe nứt này sẽ không mở đại hội thể dục thể thao đi?"

Lạc Thần đi đến bên cạnh khe nứt, cầm đèn pin, chiếu vào trong.

Bên trong là một vết nứt độ sâu khoảng hai thước, rất chật hẹp, gần như chỉ có thể dung nạp một người nghiêng mình miễn cưỡng chen vào. Âm thanh của ca khúc cổ động vô cùng rõ ràng, gần như là gần trong gang tấc nhưng Lạc Thần chiếu đèn, bên trong khe nứt cũng không phát hiện cái gì, nàng nghiêng người, chen vào bên trong vài bước, đèn pin chiếu vào sâu hơn.

Ánh đèn pin trắng tuyết dừng ở phía trái nơi sâu trong vết nứt, tất cả trở nên sáng rõ, chỉ thấy còn có một khe nứt khác, bên trong khe nứt chật hẹp một vết nứt khác rẽ về bên trái.

Lạc Thần quay đầu lại, ra hiệu cho Sư Thanh Y, biểu thị nàng phải đến gần khe nứt rẽ ngang kia.

Nơi này quá mức chật hẹp, nhất là vị trí trung gian, căn bản không có cách nào quay đầu, nếu như bên trong vạn nhất có tình huống khẩn cấp gì, muốn đúng lúc rời khỏi, là phi thường khó khăn.

Sư Thanh Y trong lúc lo lắng, lập tức nói: "Không thể, chị tạm thời không nên tiến vào, dùng camera của điện thoại, quan sát tình huống trước."

Nhưng là vì an toàn, tay lại không thể vói vào, nhưng nếu như không vươn tay ra, lại không thể chụp được hình ảnh giá trị gì, nếu như điện thoại di động có thể dài hơn thì tốt rồi.

Lạc Thần nhìn Vũ Lâm Hanh một cái, nói với Sư Thanh Y: "Lâm Hanh có thể có mang theo."

Sư Thanh Y được nàng nhắc tỉnh, nhất thời cũng nghĩ đến, ý bảo Vũ Lâm Hanh mở ba lô, nói: "Cậu lấy gậy tự sướng của cậu ra."

Vũ Lâm Hanh: "..."

Thiên Thiên thấy náo nhiệt, cười líu lưỡi: "Cậu đến loại địa phương này, còn mang gậy tự sướng?"

"Đừng nói bậy!" Vũ Lâm Hanh biện giải: "Tớ vô cớ mang thứ đó làm gì!"

Sư Thanh Y nói: "Trước đây không phải cậu từng mang theo sao, còn mang theo mỹ phẩm trang điểm, mỗi lần bảo cậu mang nhiều thức ăn nước uống một chút cậu luôn nói ba lô quá nặng không chứa được nữa."

Vũ Lâm Hanh hừ nói: "Lần này tớ không mang theo!"

Phong Sanh cho rằng Vũ Lâm Hanh tức giận, vội vã kiểm điểm bản thân: "Xin lỗi tiểu thư, buổi chiều trước khi ra ngoài cô bảo tôi chuẩn bị, nhưng bởi vì tôi sơ xuất, dẫn đến gậy tự sướng cũng không cất vào ba lô."

Vũ Lâm Hanh mắng: "Câm miệng!"

Phong Sanh nhất thời câm như hến.

Gậy tự sướng của Vũ Lâm Hanh có thể tự động co duỗi, điều chỉnh độ cao vô cùng linh hoạt, nếu như dùng gậy tự sướng của nàng cố định điện thoại, chính là phương thức quay chụp thích hợp nhất đối với khe nứt kia, chỉ là đáng tiếc lúc này nàng thực sự không mang theo..

Lạc Thần nói: "Trường Sinh, lấy ra sáu mũi tên."

Trường Sinh nghe lời từ trong ba lô lấy sáu mũi tên ra, Lạc Thần bảo nàng đưa cho Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y chia sáu mũi tên thành hai phần, mỗi một ba mũi, hợp cùng một chỗ, lần lượt dùng dây thép buột chặt, để nó có thể phụ trọng, sau đó lại dùng dây thép nối hai phần lại, tạo thành một cây 'gậy tự sướng' đơn sơ, cũng dùng dây thép cố định điện thoại ở một đầu, quấn rất nhiều vòng.

Lạc Thần điều chỉnh điện thoại về chế độ quay phim, cầm của đồng thời đưa cây gậy bằng mũi tên điều chỉnh tốt góc độ, đưa được thoại đã được cố định vói vào bên trong.

Đợi vài phút, đại khái đã ghi nhận được hình ảnh, Lạc Thần thu cây gậy lại, tháo điện thoại di động trên đầu gậy xuống, sau khi nhìn xong, vẫy vẫy tay với Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y cũng nghiêng người bước đến, Lạc Thần đưa lại điện thoại cho Sư Thanh Y, nói: "Em cầm điện thoại đợi ở đây, chị sẽ đi rất nhanh."

"Bên trong có cái gì?" Sư Thanh Y vừa nghe nàng muốn đi vào, vẫn là rất lo lắng.

Ánh mắt Lạc Thần dừng lại trên điện thoại di động: "Không nguy hiểm. Em mở lên xem đi, đều quay được."

Nói xong, nàng di chuyển vào thông đạo ở góc chật hẹp bên kia, không nhìn thấy thân ảnh của nàng nữa, Sư Thanh Y không thể làm gì khác hơn là lui ra ngoài.

Nàng đứng ở bên ngoài, mở đoạn video Lạc Thần quay được, chỉ thấy bên trong khe nứt khoảng chừng hai ba thước chiều sâu, bài hát cổ động vang vọng trong không gian chật hẹp, mà trên mặt đất, đang nằm một chiếc điện thoại di động.

Bài hát cổ động chính là phát ra từ chiếc điện thoại này.

Cùng lúc đó, Sư Thanh Y phát hiện trên vách tường bên trong khe nứt còn vẽ gì đó, nhìn loại màu sắc này, dường như rất tối, mặt trên rậm rạp tràn ngập chữ, nhưng bởi vì góc độ quay chụp, bên này rất khó thấy rõ đó là những chữ gì.

Một lúc sau đó, Lạc Thần từ bên trong lui ra, nàng nhặt chiếc điện thoại kia ra. Điện thoại vốn dĩ ở trạng thái tắt màn hình, hiện tại được bật sáng, phát hiện màn hình không cài mật khẩu.

Bài hát cổ động được tắt đi, toàn bộ thế giới nhất thời thanh tịnh.

Sư Thanh Y nhìn thoáng qua lượng pin, phát hiện lượng pin vẫn còn lại một nửa, nếu như chiếc điện thoại này trước đó một mực phát nhạc, chứng tỏ chủ nhân của nói rời khỏi đây cũng chưa lâu.

"Điện thoại này là của ai?" Vũ Lâm Hanh nói: "Ngoại trừ chúng ta, còn có ai xuống động, cầm đến đây để ta xem các thư mục bên trong, xem có đầu mối gì không?"

Từ việc điện thoại không cài mật khẩu cho thấy, chủ nhân của điện thoại cũng không tính toán rất cẩn thận, Vũ Lâm Hanh mở thư viện hình ảnh, tấm thứ nhất chính là một người nam nhân tự chụp, tóc nhuộm thành màu bạch kim, trên mặt còn vẽ mấy chi tiết làm xấu, viết một dòng chữ: "Hiện tại tôi rất soái."

"Chờ một chút, đây không phải tên tóc bạch kim sao?" Vũ Lâm Hanh tiếp tục xem, phát hiện bên trong đều là ảnh tự chụp của tóc bạch kim, có khi là chính hắn, có khi là hắn và vị huynh đệ đầu đinh kia chụp cùng nhau, liền nói: "Thích tự chụp như vậy, người này rất tự kỷ."

Sư Thanh Y: "..."

.... Cậu dường như đang nói chính cậu.

Vũ Lâm Hanh còn đang xem hình ảnh của tóc bạch kim, càng xem càng muốn cười, Sư Thanh Y đã nói: "Biết thân phận của đối phương là được rồi, không cần xem nhiều, nếu như cậu xem đến việc riêng tư gì của đối phương thì sao? Ít nhiều chừa chút mặt mũi."

Vũ Lâm Hanh sách một tiếng: "Sư Sư cậu nói lời này lẽ nào trong điện thoại của cậu, có rất nhiều hình ảnh bất tiện cho người khác xem sao?"

Trường Sinh thành thực nói: "Thư viện ảnh của A Cẩn cài đặt mật khẩu."

Sư Thanh Y: "..."

Sư Thanh Y vừa nghĩ đến trong điện thoại của nàng trên cơ bản đều là ảnh chụp Lạc Thần, còn có hình ảnh Lạc Thần cõng sọt mà nàng cho rằng vô cùng trân quý, nên không thể để người khác thấy được, nhất là Vũ Lâm Hanh, nên nàng lập tức dời đề tài, nói với Lạc Thần: "Em thấy bức tường bên trong có chữ viết, chị đã nhìn thấy gì?"

Trước đó quay video là dùng điện thoại của Sư Thanh Y, hiện tại Lạc Thần lấy điện thoại của mình ra, đem những hình ảnh đã chụp đưa cho Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y vừa nhìn, chỉ thấy những hình ảnh này đều là chữ viết trên vách tường, từ bút tích của những chữ viết này phán đoán, giống như chữ viết bằng máu niên đại vô cùng cửu viễn, hơn nữa tự thể vô cùng hỗn loạn, có thể nhìn ra được người viết chữ trạng thái tinh thần tựa hồ rất không ổn định, thậm chí còn tiếp cận điên cuồng.

Bên trong có rất nhiều chữ được lặp lại, mơ hồ là: "Hạ đại ca cứu tôi! Hạ đại ca cứu cứu tôi a!"

Còn có một câu bị lặp lại, tỷ như: "Đến đến! Đi đi đi đi!"

Sư Thanh Y đang xem đến nhập thần, bên kia Vũ Lâm Hanh như là phát hiện cái gì, ha ha ha nở nụ cười: "Sư Sư! Cậu đến xem, trong thư viện ảnh của tên tóc bạch kim này có ảnh của cậu!"

Sư Thanh Y: "..."

Lạc Thần yên lặng nhìn sang.

Sư Thanh Y lập tức đi qua, muốn lấy điện thoại của tóc bạch kim, Vũ Lâm Hanh lại cầm không tha, chỉ đưa cho nàng xem, Sư Thanh Y thấy trong ảnh chụp xuất hiện bóng lưng của nàng, hiển nhiên chụp ảnh đang chụp trộm, từ bóng lưng nhìn lại, phía sau mái tóc dài của Sư Thanh Y còn có thể mơ hồ nhìn thấy vết tích của vải lụa trắng.

Tóc xám trắng này có thói quen thêm chi tiết lên hình ảnh, còn có thể viết tâm tình lúc đó lại làm lưu niệm, bình thường chính là ta quá soái ta quá soái rồi, ta so với soái hơn hôm qua các loại, trên tấm ảnh của Sư Thanh Y, hắn cũng thêm văn tự vào, mặt trên viết: "Hiện tại phát hiện đôi mắt của tiểu tiên nữ bị thương, khổ sở."

Sư Thanh Y: "..."

Vũ Lâm Hanh đang muốn cười nàng, không phòng bị điện thoại trong tay lại bị người khác dễ dàng đoạt đi, nhất thời nói: "Chị họ cậu!"

Lạc Thần lấy được điện thoại của tóc bạch kim, dùng điện thoại của bản thân chụp lại tấm ảnh chụp bóng lưng của Sư Thanh Y trong điện thoại của tóc bạch kim.

Sau đó nàng mặt không biểu tình mà xóa đi tấm ảnh của Sư Thanh Y trong điện thoại của tóc bạch kim.