Dò Hư Lăng

Quyển 3 - Chương 230




Tay trái của Sư Thanh Y chiếu đèn qua, bạch quang đánh vào người kia, nhất thời soi đến khuôn mặt trâu dữ tợn.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt này, Sư Thanh Y xuất phát từ phản xạ có điều kiện, tay phải vừa nhấc, thì tiếng súng cũng theo đó vang lên.

Kỹ thuật bắn súng của nàng phi thường chuẩn, một viên chuẩn xác xuyên qua đầu thứ kia, nhưng thứ kia chỉ là bị bắn lui lại phía sau một chút, hai chân trán kiện như nam nhân lại xông đến.

Tất cả những người đang cầm vũ khí tầm xa đều nhắm ngay khuôn mặt hắn, điên cuồng nổ súng.

Đương đầu quá nhiều kinh hãi, trải qua nhiều như vậy, mọi người từ lâu đã quên đi sợ hãi, thầm nghĩ có thể đi ra ngoài là tốt rồi, mà nếu như muốn ra ngoài, nhất định phải dẹp bỏ tất cả chướng ngại.

Tên mặt trâu bị nhiều súng ống tập trung hỏa lực, thân thể sớm bị bắn thành con nhím, nhưng đáng sợ chính là động tác của nó vẫn chưa hề vị bị công kích mà dừng lại, trái lại bị kích thích càng thêm cuồng bạo, tốc độ càng nhanh hơn.

Trong bóng tối, thân thể của nó quả thật nhìn rất giống một con người, có tay có chân, hơn nữa còn có tóc dài.

Tóc màu trắng, kết hợp mặt trâu, giống như trên đầu đội mái tóc giả buồn cười.

Sư Thanh Y trước đó cho rằng nó bị một con rắn quấn lấy, hiện tại đến gần quan sát mới phát hiện thứ này có một cái đuôi to dài, lớp vảy thô rắp dựng thẳng, đuôi như vậy rất giống đặc điểm của một số loài bò sát đã tuyệt chủng thời viễn cổ.

Thứ quái lại nhìn thấy đã nhiều nên loại ngoại hình cổ quái này Sư Thanh Y cũng không kinh ngạc, chân chính hù dọa đến nàng là sau khi thứ này bị bắn thủng, cũng không bị kiềm hãm, trái lại từ vết thương chảy ra từng bãi từng bãi dịch thể.

Dịch thể đó cũng không phải máu, rơi xuống mặt đất liền phát ra âm thanh như đang sinh sôi nảy nở, luồn khí xám trắng theo đó bốc lên, âm thanh xèo xèo giống như nướng bánh.

Trong không khí nhanh chóng hỗn tạp một mùi chua cùng hôi thối gay mũi, mùi vô cùng ghê tởm, xông vào trong xoang mũi kích thích niêm màng, trong mũi giống như đốt một ngọn lửa.

"Kháo kháo kháo! Căn bản vô dụng!" Một nam nhân nổ súng chốc lát, lãng phí hơn một nữa đạn, quả thực bị chọc điên rồi.

Không còn cách nào, Sư Thanh Y chỉ có thể một bên nổ súng, một bên chỉ huy: "Tất cả đều chạy sang bên phải."

Bên trái chính là vực sâu, nếu như không cẩn thận rơi xuống, thi thể tất nhiên cũng chẳng còn. Mà hiện tại trong lúc hỗn loạn, chuyện ngoài ý muốn này rất dễ phát sinh.

Phần lớn người có mặt đều nghe chỉ thị của Sư Thanh Y, chạy sang bên phải, nhưng bản thân Sư Thanh Y ngược lại hướng vách núi bên trái chạy đến.

Lúc chạy nàng cúi đầu, cắn vào cổ tay mình.

Nàng muốn lấy chút máu tươi từ miệng vết thương, lợi dụng huyết khí dẫn dụ thứ kia đến, sau đó tìm cơ hội đẩy thứ kia xuống vách núi.

Lạc Thần nhìn thấu tâm tư của nàng, từ phía sau chạy đến, nắm lấy cổ tay nàng: "Thanh Y không được! Nó là Phỉ, em không thể trực tiếp đến gần nó!"

"Phỉ?" Sư Thanh Y ngẩn ra: "Cái gì phỉ?"

Sau đó nàng lập tức phản ứng, lưng bỗng dưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh: "Nó cư nhiên là Phỉ?"

Vẻ mặt Lạc Thần băng lãnh, gật đầu.

Đông Sơn Kinh từng có ghi chép: "Thái Sơn, có nhiều gỗ quý, có dị thú, vẻ ngoài giống trâu, đầu tóc như người già, đuôi rắn, tên gọi là Phỉ, xuống nước nước cạn, đạp cỏ cỏ chết, gặp phải chính là gặp đại địch."

Đó thật là.....yêu thú thời Hoang Mang sao.

Sau đó lại nghĩ lại Lục Ngô trong cổ lâu, Sư Thanh Y lập tức trấn định. Nếu như đây thực sự là Phỉ giống như Lạc Thần nói, vậy quả thật không thể trực tiếp đến gần.

Bởi vì trong thân thể Phỉ không có máu, chỉ có một loại chất lỏng gọi là "ác dịch" gì đó, do cơ thể Phỉ tự sản sinh ra. Nếu như tổn thương thân thể của Phỉ, chỉ cần Phỉ sống, ác dịch sẽ không ngừng chảy ra, loại dịch thể này có độc tính cùng khả năng ăn mòn rất mạnh, hiện tại Phỉ bị thương, những nơi nó đi qua đều là ác dịch, hình thành một phạm vi lớn, người căn bản không thể đến gần nó.

Nếu như giẫm phải ác dịch, hậu quả không tưởng tưởng nổi, có thể lúc đó sẽ bị ăn mòn thành một vũng máu.

Sư Thanh Y lúng túng, cũng không dám cắn cổ tay nữa, nàng bị Lạc Thần dẫn đi, chạy sang bên phải tránh xa Phỉ.

Lạc Thần nói: "Lâm Hanh, lấy vật trong ba lô ra, tớ biết cậu có mang theo!"

Vũ Lâm Hanh đang vội vàng nổ súng, vừa nghe Lạc Thần quát lạnh, vội vàng buông ba lô của mình xuống, dưới sự hỗ trợ của Phong Sanh cùng Tô Diệc, luống cuống tay chân mà lấy ra thuốc nổ được nàng tầng tầng lớp lớp bảo vệ.

Loại thuốc nổ này là do Tô Diệc tự mình chế tạo, ở phương diện này Tô Diệc quả thực chính là một thiên tài, hắn căn cứ công dụng khác nhau mà chia phân lượng thuốc nổ khác nhau, bởi vì chỉ cần phải dẫn nổ nên bình thường chủ cần không gặp lửa thì sẽ rất an toàn."

Những người khác nố súng tạm thời ngăn Phỉ tấn công, Tô Diệc nhìn thoáng qua Vũ Lâm Hanh, nóng lòng lớn tiếng nói: "Tiểu thư, không nên tùy tiện châm lửa, hiện tại không thể cố định vị trí thứ kia, châm lửa rồi ném từ xa không chính xác, không chỉ lãng phí mà còn rất rất nguy hiểm!"

Vũ Lâm Hanh cũng nóng nảy: "Không ném từ xa thì có thể làm thế nào, không thấy dịch thể dưới chân thứ kia như axit hay sao, ai dám đến gần!"

Đó thật sự là một vấn đề lớn.

Xét thấy phạm vi lớn xung quanh Phỉ đều là ác dịch, ai cũng không thể đến gần nó, đến gần chính là tìm chết, cho nên không có khả năng châm ngòi nổ ở khoảng cách gần. Nhưng cự ly xa ném đi thì xác suất chính xác lại quá thấp, hơn nữa lúc châm lửa cần một đoạn thời gian để ném, cho nên người ném thuốc nổ sẽ có nguy hiểm.

Tình huống nguy cấp trước mắt, Diệp Trăn chạy ở phía trước đột nhiên đứng không vững, ngã sấp xuống đất.

Ngực hắn phập phồng, ngụm lớn thở hổn hển như động kinh, Sư Thanh Y thấy thế vội vàng đến đỡ hắn, không ngờ vừa đến gần Diệp Trăn lập tức quát lớn giống như bị quỷ chạm phải: "Đừng đến!"

Sư Thanh Y thực sự bị hắn hù dọa, bước chân đình trệ.

Diệp Trăn sờ sờ, lấy ra thứ gì đó màu đen, xa xa ném đến trước mặt Sư Thanh Y.

Tay hắn vẫn run, trước đó còn có thể miễn cưỡng nổ súng, hiện tại ngay cả súng cũng cầm không được. Hắn lau khóe miệng, giọng nói có chút run rẩy: "Sư tiểu thư, nhặt lên cất vào đi!"

Sư Thanh Y khom lưng nhặt lên, phát hiện Diệp Trăn ví tiền của Diệp Trăn.

"610715!" Diệp Trăn vừa nói, vừa khom khom xoay xoay mà đứng lên.

Sư Thanh Y ngẩn ra, không biết Diệp Trăn nói dãy số này là có ý gì, sau đó nàng tỉnh ngộ, đây là mật mã thẻ ngân hàng của Diệp Trăn.

Trước đó hắn nói hắn không được, muốn đem mật mã thẻ nói cho nàng, Sư Thanh Y cho rằng hắn là đang nói đùa.

Nhưng hiện tại xem ra, căn bản không phải vui đùa.

Sư Thanh Y cảm thấy hắn không có tinh thần, vô lực không có ý chí chiến đấu, cư nhiên nhanh như vậy thì chịu thua, nhất thời tức giận nói: "Sợ cái gì, bọn tôi sẽ không chết, anh mau chạy cho tôi! Anh đưa mật mã cùng ví tiền cho tôi làm gì!"

Diệp Trăn cúi đầu, không nói lời nào.

Sau đó hắn nghiêng đầu một chút, động tác có chút cứng nhắc, sau đó nhếch miệng cười: "Bởi vì...... Tôi tin tưởng cô a."

Giọng nói của hắn cũng thay đổi, khàn khàn mà máy móc.

Sư Thanh Y sửng sốt.

Sau đó mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng phát hiện đôi mắt Diệp Trăn phát sinh biến hóa, biến thành một màu vàng óng ánh, tròn mắt cũng tan ra như mỡ bò.

Bệnh trạng này, cùng Lưu Tử Thành và Vương Thuận trước đó giống nhau như đúc.

Trước đó phát hiển dục cổ trong đống da thú, còn có tay khô bị chặt đứt, chảy ra dịch thể hắc sắc. Khi đó nhiều người hỗn loạn, lúc Lưu Tử Thành và Vương Thuận gặp chuyện không may, Sư Thanh Y không thể đảm bảo còn có người vô ý giẫm phải dịch thể hắc sắc hay không, cho nên đã đặc biệt nhắc nhở.

Căn cứ mức độ tiếp xúc, loại cổ trùng bị nhiễm có thời gian ủ bệnh khác nhau, Vương Thuận cùng Lưu Tử Thành gần như là trực tiếp tiếp xúc, nên phát tác cũng nhanh nhất.

Như vậy Diệp Trăn......

Có lẽ trên giày hắn gián tiếp dính phải hắc dịch.

Sư Thanh Y cảm thấy sét đánh giữa trời quang, nàng không nhúc nhích, còn Lạc Thần đã từ lâu kéo nàng lui lại, cách xa Diệp Trăn.

"Trong người hắn có cổ, hiện tại phát tác, đã không cứu được nữa, đừng đến gần hắn." Trong thanh âm của Lạc Thần mang theo một tia xúc động cùng không đành lòng.

Vũ Lâm Hanh ở xa xa, không biết bên này xảy ra chuyện gì, lớn tiếng hô: "Sư Sư, các cậu ngây ngốc ở đó làm gì, mau đến đây!"

Diệp Trăn quay đầu lại, nhìn Vũ Lâm Hanh, trong cổ họng ca ca rung động.

Sau đó hắn giống như một con quái vật, tốc độ nhanh đến đáng sợ, cấp tốc phóng đến chỗ Vũ Lâm Hanh.

Sư Thanh Y vừa nhìn liền thấy không ổn, dưới tình thế cấp bách xương sườn lại phát đâu: "Vũ Lâm Hanh cẩn thận! Đừng để Diệp Trăn đến gần cậu!"

"Này, tôi nói họ Diệp anh có chuyện gì à, anh còn không nhìn đường như vậy tôi sẽ đánh anh nha!" Giọng nói của Vũ Lâm Hanh đồng thời vang lên.

Sau khi Vũ Lâm Hanh phát hiện Diệp Trăn khác thường liền hoảng sợ hướng hắn giương súng lên: "Sư Sư! Chị họ cậu!"

"Cổ ẩn nấp trên người hắn phát tác rồi, ngàn vạn lần không thể làm hắn đổ máu!" Lạc Thần quát lạnh.

Sư Thanh Y cùng Lạc Thần chạy sang bên kia.

Vũ Lâm Hanh vừa nghe không thể nổ súng, liền mang theo thuốc nổ lui lại phía sau, không ngờ biết Diệp Trăn giống như hổ đói vồ mồi, một cái lao đến, tay hắn bắt đầu có hiện tượng phân ra, Vũ Lâm Hanh biết không có thể chạm hắn, đương nhiên là vô thức bỏ thuốc nổ xuống chạy đến chỗ xa hơn.

Diệp Trăn bắt được thuốc nổ cùng cái bật lửa Vũ Lâm Hanh bỏ lại, hắn quay đầu nhìn Sư Thanh Y.

Tròng mắt của hắn đã hoàn toàn hòa tan, nhưng khuôn mặt vẫn anh tuấn, chỉ là chỗ cổ bị phân rã hơi loang lổ một chút.

Khuôn mặt này là thứ hắn yêu quý nhất, đã từng nói đùa rằng đó là thứ để hắn kiếm cơm.

Trước đây hắn là người lớn tiếng nhất.

Hiện tại lại rất yên lặng.

Cũng ngay trong nháy mắt đó, Sư Thanh Y đã hiểu ý tứ của hắn.

Diệp Trăn trong miệng phát ra ừng ực, khuôn mặt lại trở nên vặn vẹo, tựa hồ đang chống lại thứ gì đó, qua một lúc, Sư Thanh Y nghe thấy hắn nói: "Bệnh viện Thị Tam."

Bên kia các nam nhân xạ kích chống đỡ Phỉ không được nữa, đã lui lại, ác dịch trên người Phỉ tràn ra trên diện tích ngày một lớn, nếu tiếp tục như vậy, sẽ rất khó có một lối đi sạch sẽ.

"Chạy mau!" Lạc Thần quả đoán hô lớn.

Mọi người nghe theo chỉ huy của Lạc Thần, dọc theo lối đi còn chưa bị Phỉ ô nhiễm mà chạy, Sư Thanh Y được Lạc Thần kéo theo, loạng choạng chạy đi, nàng quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Trăn đã ôm thuốc nổ lao vào Phỉ.

Thoạt nhìn hắn không hề sợ hãi.

Thật ra, Sư Thanh Y biết tính cách của hắn, hắn lá gan nhỏ nhất, bình thường bàn chân luôn bôi mỡ, nếu là trước đây nhất định sẽ lớn tiếng ồn ào: "Con mẹ nó quá kinh khủng, chạy mau a " những lời này.

Hiện tại không giống.

Hắn từ lâu đã nhận biết bản thân bất thường, vì vậy trong dị trạng lúc này, cái gì cũng không quan trọng nữa.

Diệp Trăn châm ngòi, ôm thuốc nổ lao vào người Phỉ.

Thân thể hắn bị cổ trùng cùng ác dịch ăn mòn, cả người toát ra bạch khí, âm thanh thân thể hòa tan xèo xèo vang lên.

"Lão tử con mẹ nó.....nổ cả nhà mày."

Đó là lần cuối cùng hắn mắng thô tục.

"Nằm sấp xuống!" Lạc Thần kéo theo Sư Thanh Y nằm xuống.

Những người khác cũng nhanh chóng nằm sắp xuống.

Sư Thanh Y được Lạc Thần vững vàng bảo vệ, thân thể nấp dưới thân Lạc Thần, đôi mắt nóng rát, nàng nắm chặt ví da của Diệp Trăn, cảm giác được góc cạnh băng lãnh của tấm thẻ ngân hàng bên trong.

Ầm một tiếng, ánh lửa bùng lên.

Sóng nhiệt bốc lên trong gió lạnh, không khí tràn ngập mùi thuốc nổ cùng mùi chua thối khó ngửi.