Dò Hư Lăng

Quyển 3 - Chương 231




Không khí vốn lạnh lẽo nhất thời trở nên nóng rực.

Chấn động đi qua, vô số mảnh vụn cùng bụi mù rơi vãi, trong nháy mắt tĩnh lặng trở lại, thật giống như tất cả đều đã kết thúc.

Sau đó "ba ba" Xa xa vang lên âm thanh vô số hắc đằng hung hăng quất xuống mặt đất, cho thấy cơn ác mộng này chỉ mới bắt đầu.

"..... Họ Diệp."

Vũ Lâm Hanh quỳ rạp trên mặt đất, tựa hồ bị khói thuốc súng cùng cổ mùi chưa sặc đến lợi hại.

Lạc Thần phóng lên đầu tiên, Sư Thanh Y cũng lập tức đứng lên, nàng không đành lòng quay đầu lại nhìn hiện trường cái chết của Diệp Trăn lần nữa, mà chỉ lớn tiếng nói: "Tất cả đều chạy! Mau chạy về phía trước!"

Hiện tại không phải lúc để bi thương khổ sở cũng không phải lúc để sợ hãi, không có thời gian nữa, nếu không nắm bắt cơ hội người chết sẽ càng nhiều.

Diệp Trăn đã chết.

Nàng có thể làm chính là đảm bảo những người còn lại có thể sống.

Sư Thanh Y quát đến khàn giọng, đội ngũ dưới chỉ thị của nàng liều mạng chạy đến phía trước.

Gió lạnh như dao sắc cắt lên mặt, loại đau đớn bị khát vọng cầu sinh mãnh liệt lấn át, nên hiển nhiên không cảm thấy có bao nhiêu đau.

Lạc Thần một bên chạy, một bên cấp bách giao phó: "Dọc theo thủy đạo ven vách đá này chạy thẳng sẽ có lối ra. Trước đây tớ đã đến hồ nước phía sau nhà họ Sư, đồ án khắc ở cự thạch gần đó cùng đồ án khuyết thiếu vừa rồi nhìn thấy tương tự nhau, có một thủy động nước sâu, dòng nước từ đó chảy vào trong hồ, trước kia tớ không biết nó thông đến nơi nào, hiện tại không thể nghi ngờ chính là liên thông cùng thủy lộ nơi này. Các người nhớ kỹ, chờ cơ hội đến lập tức tìm một biện pháp.... xuống nước mà đi."

Giọng nói của nàng bị gió lạnh thổi tan, cuối cùng hư vô như sương khói, kẻ khác khó mà nghe được.

Sư Thanh Y không có thời gian suy đoán Lạc Thần lúc nào thì lẻn đến hồ nước sau Sư trạch, nàng ở bên cạnh chạy theo tiết tấu bước chân của Lạc Thần, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thân ảnh đơn bạc lay động trong gió của nữ nhân kia, trong lòng càng lúc càng phiền muộn.

"Chị họ cậu, cậu nói những lời này —." Vũ Lâm Hanh nửa câu "giống như di ngôn" còn lại nuốt xuống nói: "Lẽ nào cậu không theo cùng bọn tớ?"

"Bên trái, chạy!" Lạc Thần không cho Vũ Lâm Hanh cơ hội tiếp tục hỏi, liền quát lạnh.

Trong gió một sợi roi da hắc sắc từ bên phải xé không mà đến.

Tiếp theo, lại một sợi.

Thứ màu đen giống như hắc đằng cuối cùng chụp trên mặt đất, trực tiếp đánh vỡ mặt đất, nghiền ra một tầng đá vụn.

Bên tai nổ ầm ầm, tiếng nước, mặt đất chấn động, còn có gió lạnh gào khóc thê lương, nơi nơi đều tràn ngập bụi mù.

Vũ Lâm Hanh dẫn mọi người rẽ sang bên trái, tách ra những hắc đằng kia, Lạc Thần quay đầu lại nhìn Sư Thanh Y: "En cùng Lâm Hanh chạy trước đi!"

Sư Thanh Y nhíu mày, mím môi, cũng không nói gì, mà chỉ chạy theo phương hướng của Vũ Lâm Hanh.

Dáng vẻ nhu thuận không lên tiếng của nàng tựa hồ khiến Lạc Thần có một chút yên tâm, Lạc Thần xoay người lại, mang theo Cự Khuyết, thân ảnh thoăn thoắt giữa không trung đầy hắc đằng đang vũ động, rất nhanh liền biến mất vào bên trong.

Những hắc đằng nàng đều là từ một tế đài khổng lồ buông xuống, hình dạng tế đài vô cùng cổ quái, chính là tạo hình hắc xà, cự xà tráng kiện, thân mình quấn quanh, một tầng một tầng cuộn lên cao, phía trên cùng miệng rắn mở thật to, những hắc đằng này chính từ trong miệng rắn mà ra.

Tế đài này tựa hồ rỗng ruột, cũng không biết bên trong lớn bao nhiêu, bên trong có thể ẩn nấp thứ gì, những hắc đằng này bất quá chỉ là một phần thân thể của con vật kia mà thôi.

Chạy một lúc, Thiên Thiên khom lưng, lại ho ra máu, hai máu phím hồng.

"Thiên Thiên?"

Thiên Thiên lau khóe miệng, suy yếu nói: "Sư Sư, cái gì đó...... đang ở đây."

"Cái gì?"

"Tôi cảm giác được.......giống như mắt quỷ kia.....cái gì đó." Khóe môi Thiên Thiên đỏ tươi, ngón tay hướng tế đài phía bên kia, nơi đó có âm thanh như quỷ khóc sói tru.

Sư Thanh Y lập tức nhớ đến mắt quỷ lấy ra từ phật thi ở cổ lâu, lúc trước Lạc Thần cùng Thiên Thiên đến gần nó thân thể bị ảnh hưởng nên lần lượt thổ huyết, không nghĩ đến nơi này cũng có?

Thiên Thiên như vậy......còn Lạc Thần.

Trong lòng Sư Thanh Y đã loạn đến không thể loạn hơn, nhưng vẻ mặt vẫn duy trì bình tĩnh, cùng lúc dựa vào thị lực của mình nàng dẫn dắt đội ngũ né tránh sự tấn công của hắc đằng, chạy đến một chỗ an toàn hơn.

Về phương diện khác, nàng sẽ thỉnh thoảng nhìn lại tế đài.

Lạc Thần đã không thấy đâu nữa.

Đến lúc đội ngũ đứng dưới cái bóng của tế dài, sự tấn công của hắc đằng ở nơi này rõ ràng đã giảm đi, độ dốc của vách đá cũng có xu hướng tăng lên.

Sư Thanh Y xoay người nhìn lại, đột nhiên nhìn thấy trong đám hắc đằng xuất hiện một thân ảnh xa lạ.

Thân ảnh kia lay động, tóc dài, nhìn thân hình có vẻ là một nam nhân rất cao, trong lòng Sư Thanh Y xuất hiện một ý niệm, sau đó trong một khắc nào đó, nàng nhìn thấy đôi mắt nam nhân kia hình như đang phát sáng.

Mỹ lệ lấp lánh như ngọc lưu ly.

Nam nhân chìm dần trong dấm hắc đằng, trong tay cầm một thứ rất dài, xa xa đánh giá rất giống kiếm của võ sĩ Nhật Bản, rất nhiều dây léo lúc chạm đến hắn, lập tức bị chém đứt.

Có nam nhân kia, hắc đằng cũng có nhiều kiêng kỵ, thế tiến công dần dần yếu đi.

Lúc này, bóng trắng từ xa tiến gần, Lạc Thần mang theo hai người nữa, một trái một phải trở lại.

Hai người kia đều cúi đầu, thoạt nhìn giống như đã chết, chờ Lạc Thần đến gần, Sư Thanh Y mới phát hiện hai người nàng mang về là Sư Dạ Nhiên cùng Duẫn Thanh.

Hai người toàn thân ướt đẫm, tất cả đều là chất nhầy, Lạc Thần buông các nàng xuống, cũng không có sức nói chuyện, lại xoay người, thân ảnh khinh phiêu như bạch hạc, lần nữa biến mất.

Chúc Hòa Bình tuy rằng không nói, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, Chúc Hòa Bình đang chăm sóc Chúc Cẩm Vân nhìn thấy, lập tức phân phó hai nam nhân bên cạnh đến cỏng Sư Dạ Nhiên cùng Duẫn Thanh.

Sư Thanh Y rất nhanh căn dặn Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên vài câu, Vũ Lâm Hanh lập tức nhíu mày, muốn kéo Sư Thanh Y lại, ai ngờ Sư Thanh Y trong nháy mắt đã lao đi.

"Sư Sư!" Vũ Lâm Hanh căn bản kéo lại không được.

Sư Thanh Y chạy vào trong đám hắc đằng, cuối cùng tiếp cận tế đài cự xà, càng chạy đến phía trước, cảm giác bồn nôn ghê tởm càng dâng lên, đồng thời trong hơi thở nàng ngửi được cổ hương khí quen thuộc, cả người nàng không ngừng run rẩy.

.....Đang ở chỗ này.

Thứ dịch thể màu đen tản ra mùi hương, đang ở trong thân thể hắc xà, hay là ẩn trong căn nguyên của hắc đằng này.

Trong đám hắc đằng quấn lấy rất nhiều thi thể, có một số lâu năm đã sớm khô quắp, bị ăn chỉ còn lại bộ xương. Có một số rõ ràng là thi thể mới bị kéo đến, máu thịt mơ hồ, đại khái là nhóm người bị kéo vào sau khi cánh cửa lớn mở ra.

Những hắc đằng này phát ra âm thanh ừng ực, tựa hồ đang nuốt gì đó, giống như vô số thực quản đang nuốt cơm, mặt khác hương khí càng ngày càng đậm, gần như đang ở ngay dưới mũi nàng, Sư Thanh Y chạy vòng quanh tế dài một lần, ở nơi dày đặc "thực quản" nàng trông thấy một nữ nhân.

Nàng là Sư Khinh Hàn.

Sư Khinh Hàn bị quấn trong đám hắc đằng cuồn cuộn như sóng biển, trong đó có một hắc đằng bén nhọn cắm vào cổ nàng.

Sư Thanh Y một trận ghê tởm nuốt không trôi, dọc theo tế dài nhảy lên cao, nắm lấy sợi hắc đằng kia.

Hắc đằng liền chuyển hướng, đại khái là muốn vùng khỏi tay Sư Thanh Y, nhưng Sư Thanh Y nắm rất chắc.

Nàng lại mềm mại nhảy lên, mượn ngoại lực nhảy đến bên cạnh Sư Khinh Hàn, dưới chân chính là tấm lưới hắc đằng, nàng cúi người, hai tay nắm chặt đem đám hắc đằng vây lấy Sư Khinh Hàn xé toạt.

Hương khí quỷ dị cùng mùi máu tươi nồng đậm hỗn tạp cùng một chỗ, Sư Thanh Y cảm giác đầu óc của mình đã bắt đầu tê liệt, chỉ có thể không quan tâm, ôm Sư Khinh Hàn nhảy xuống.

Sư Khinh Hàn chỉ còn lại một hơi thở yếu ớt, cả người đều đang run.

Cõng Sư Khinh Hàn chạy một lúc, Sư Thanh Y nghe thấy vài tiếng súng, còn có tiếng nổ, sau đó lại nghe có người gọi nàng: "Sư Sư chờ một chút."

Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên cùng Phong Sanh xuất hiện trong tầm mắt của nàng.

"Mau giao người cho bọn tôi!" Nhóm người lui vào một góc tương đối an toàn, Vũ Lâm Hanh nói.

Suy nghĩ của Sư Thanh Y xoay chuyển rất nhanh, nàng còn phải đi tìm Lạc Thần, cõng tiểu di quả thật không phải cách tốt, nguy hiểm lại trói buộc, vì vậy lập tức buông Sư Khinh Hàn, giao cho Phong Sanh cõng nàng.

"Người không sao chứ, các người mau chạy dọc thủy lộ, chuyện còn lại hãy để cho tớ." Sư Thanh Y nhíu mày phân phó.

"Tớ đã để Chúc Hòa Bình bọn họ mang người đi trước —" Vũ Lâm Hanh chưa nói xong, dường như nhất thời đã bị làm cho ngây ngẩn.

Vẻ mặt của Thiên Thiên cùng Phong Sanh cũng cổ quái.

Sư Thanh Y theo ánh mắt của bọn họ quay đầu lại nhìn, trong lòng đầu tiên là vô cùng vui mừng, nàng nhìn nhìn thấy Lạc Thần đã trở về, sau đó lại biến thành kinh ngạc, bởi vì trong lòng Lạc Thần còn bế một nữ nhân cả người đầy dịch nhầy.

Nữ nhân kia quần rách nát, hơn nữa quần áo rõ ràng là của thiếu nữ vóc dáng thanh mảnh, hiện tại lại bị ngoại lực cắt rách, mảnh vụn vẫn ghim trên người nữ nhân kia, cho nên nàng hiện tại gần như là quang lõa.

Khuôn mặt mỹ lệ của nữ nhân chôn trong lòng Lạc Thần, xa lạ lại quen thuộc.

Bước chân Lạc Thần lảo đảo một chút, Sư Thanh Y vội vã đón lấy nữ nhân trong lòng nàng, nữ nhân kia tóc dài như thác nước, lay động buông xuống, cư nhiên so với tóc của Lạc Thần còn dài hơn một chút.

Thân thể quang lỏa, chỗ nên lả lướt thì lả lướt, nên tinh tế thì tinh tế, giống như một nụ hoa trong một đêm nở rộ, toát ra mỹ lệ thoát tục.

Bất quá thông qua khuôn mặt đã thay đổi kia, vẫn có thể mơ hồ nhìn ra vài phần đường nét quen thuộc lúc còn thiếu nữ.

Vũ Lâm Hanh gian nan mở miệng: "Nàng...... Thế nào giống Âm Ca như vậy? Quần áo rách trên người cũng là bộ hôm qua Âm Ca mặc trên người, còn là tớ mua cho nàng."

"Nàng là Âm Ca." Lạc Thần thản nhiên nói, sau đó cởi áo khoác phủ lên người Âm Ca.

Vẻ mặt Vũ Lâm Hanh giống như bị sét đánh trúng.

Thiên Thiên cùng Phong Sanh rõ ràng cũng bị kinh sợ.

Sư Thanh Y trầm mặc chốc lát, nghe được trên đỉnh đầu lần thứ hai rung động, sắc mặt lập tức thay đổi, nói: "Vũ Lâm Hanh cậu phụ trách cõng Âm Ca, nhanh!"

"Nàng...... Nàng ngay cả quần áo cũng chưa mặc a!" Vũ Lâm Hanh đến ôm lấy Âm Ca, đầu Âm Ca gục xuống, đã sớm ngất đi, Vũ Lâm Hanh vươn tay ra, áo khoác trên người Âm Ca lại bị xốc lên, lộ ra bụng của nàng, có thể rõ ràng nhìn thấy rốn.

Trước đây là một tiểu cô nương thì không sao, đùa giỡn ôm hôn cũng đã nhiều lần như vậy rồi, cũng không có gì, nhưng hiện tại trong nháy mắt biến thành một nữ nhân trưởng thành, Vũ Lâm Hanh lại giống như thấy quỷ, nàng cảm giác Âm Ca lúc này chính là một củ khoai nóng bỏng tay, căn bản không cách nào ôm lấy.

"Cậu chu đáo như vậy, còn muốn giúp nàng mặc quần áo sao?" Lạc Thần khẽ động Cự Khuyết, hơi vặn mi, thở dốc nói: "Đi!"

Vừa dứt lời, hai sợi hắc đằng đan xen vun đến liền bị nàng cường liệt chém rơi trên mặt đất, dịch thể đen đặc chảy ra.

- --------

*hắc đằng: dây leo màu đen