Dò Hư Lăng

Quyển 3 - Chương 184: Thư mời




Sư Thanh Y bị móng vuốt cào cho tỉnh dậy.

Đêm hôm qua thực sự ngủ rất muộn, hơn nữa trong phòng tắm triền miên một hồi, chờ lúc ý thức của Sư Thanh Y trở về, cảm giác ngay cả xương cốt đều nhanh muốn rã, mắt nàng nửa nhắm nửa mở, nhìn thấy bàn chân lông xù của Nguyệt Đồng nhưng vẫn lưu lại vài phần khí tức lười biếng.

"Ngô." Sư Thanh Y miễn cưỡng nâng tay xoa nhẹ mi tâm, nhẹ giọng trách nó: "Đừng nháo."

Nguyệt Đồng không để ý đến nàng, tiếp tục làm loạn.

Sư Thanh Y luồn tay vào mái tóc dài tán loạn của mình, vuốt thẳng, uể oải oán trách nói: "Lạc Thần, sau này đừng để con mèo hư hỏng này lên giường của chúng ta."

Bên cạnh không ai trả lời.

Sư Thanh Y động tác nhất thời đông cứng.

Móng vuốt của Nguyệt Đồng như trước tiếp tục cào nhẹ trên đầu nàng, giống như tiểu hài tử bị người lớn bắt lấy tay vẫy vẫy chào hỏi.

Sư Thanh Y lúc này mới hoàn toàn thanh tỉnh, từ giường lớn ngồi dậy nghiêng đầu nhìn thấy thiếu nữ đang cầm chân Nguyệt Đồng lay lay.

Âm Ca cười nói: "A A, rốt cục chị thức rồi. Buổi sáng tốt lành."

Nàng biết Sư Thanh Y không thích Nguyệt Đồng đến trên giường nháo cho nên ôm Nguyệt Đồng vào trong ngực, nhưng Nguyệt Đồng thực sự ăn đến mũm mĩm, cánh tay nàng ôm nó cũng có chút cố sức, ôm thế nào cũng không ôm trọn được, vì vậy một phần ba cơ thể của nó vương ra ngoài, nhìn vô cùng bất đắc dĩ.

"Buổi sáng tốt lành." Sư Thanh Y nhẹ nhàng cười, lại nói: "Nghịch ngợm."

Ánh mắt lại liếc nhìn đến vị trí bên cạnh, nơi đó trống trãi tịch mịch, nữ nhân từ lâu không còn ở đó, chỉ còn lại tấm chăn có chút mất trật tự.

Sư Thanh Y có chút kinh ngạc.

Âm Ca nói: "Lạc tỷ tỷ đâu? Sau khi em thức dậy vẫn không thấy nàng. Lúc vào đây em thấy a tỷ chị ngủ một mình."

Đang khi nói chuyện, Nguyệt Đồng giãy dụa, từ trong lòng Âm Ca nhảy xuống, vui vẻ lắc cái mông trắng, ngoe ngẫy bốn chân lao khỏi phòng ngủ.

"Em đã vào phòng lúc nào?" Sư Thanh Y lúng túng nói.

Nàng còn có chút hối hận cùng may mắn, hối hận chính là tối qua thực sự quá mệt mỏi nên quên mất kiểm tra xem cửa đã khóa chưa, sáng nay để Âm Ca cùng Nguyệt Đồng vào được.

May mắn chính là Lạc Thần đã thức dậy, mà áo ngủ của mình tốt xấu gì vẫn êm đẹp mà mặc ở trên người, trước đây có rất nhiều lần nàng kỳ thực đều là được Lạc Thần ôm, quang lỏa ngủ đến sáng, may mà hôm nay không phát sinh loại tình huống này, nếu không hậu quả thật nghiêm trọng a.

"Bảy giờ mười." Âm Ca nói, ánh mắt lướt đến trên người Sư Thanh Y: "Vừa rồi em có đói bụng đói bụng, còn phải đi học, nhưng a tỷ chị lại không thức dậy, em chỉ... không thể làm gì khác ngoài đến gọi chị."

Sư Thanh Y gật đầu, xoa cái cổ không hiểu sao có chút đau nhức, lúc này mới trả lời vấn đề trước đó Âm Ca hỏi: "Lạc tỷ tỷ của em nhất định là đã ra ngoài mua bữa sáng, chờ một chút, đừng nóng vội, ăn sáng xong tôi sẽ đưa em đi học."

Âm Ca đột nhiên không nói, đôi mắt yên lặng nhìn chằm chằm vào ngực Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y cảm thấy ánh mắt của thiếu nữ có chút kỳ lạ, khuôn mặt hình như còn phiếm hồng, không khỏi cúi đầu nhìn ngực mình.

Áo ngủ của nàng hơi rộng, hơn nữa có thể là đêm qua bị người nhu lộng, hiện tại một bên trượt xuống, lộ ra vai, cũng để lộ ra một phần trước ngực, khe rãnh mê người bên trong như ân như hiện, quyến rũ không tả nổi.

Sư Thanh Y nhanh chóng kéo áo ngủ lại, tóc dài mềm mại phủ trên vai nàng.

Âm Ca nhìn ngực Sư Thanh Y một hồi, rồi lại nhìn ngực mình, đại khái là nhìn không thấy cái gì, liền ngốc nghếch kéo cổ áo của bản thân nhìn vào bên trong, sau đó tựa hồ rất thất vọng.

"Lúc nào em mới có thể giống như a tỷ?" Đôi mắt nàng giống như hắc bồ đào, mang theo vài phần mong đợi, có vẻ rất ngây thơ lại ngốc nghếch.

Sư Thanh Y lại không lời nào để nói: ".........."

Âm Ca vẫn chờ đợi mà nhìn nàng.

Sư Thanh Y không có biện pháp, thở dài lừa dối tiểu nha đầu ngốc nghếch khả ái: "Uống.....nhiều sữa một chút, ăn cơm đúng giờ, không được biếng ăn, nói chung phải ăn đầy đủ dinh dưỡng, còn phải rèn luyện sức khỏe, hảo hảo học tập, mỗi ngày hướng về phía trước, dần dần sẽ được."

Âm Ca vội vã gật đầu như gà mỗ thóc.

Sư Thanh Y thở dài càng sâu, nhẹ giọng bổ sung một câu: "Nếu như em tiếp tục nỗ lực, đừng nói giống tôi, thậm chí còn có thể giống như Lạc tỷ tỷ em."

"Thực sự?" Mắt Âm Ca sáng rực lên.

Thực sự là.

Sư Thanh Y vỗ đầu mình, cảm giác dạ dày trống rỗng, nhất định là do bản thân sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ nên mới nói với Âm Ca vấn đề kỳ quái này.

"Giống như tôi?" Ngoài cửa phòng nhẹ nhàng vang lên giọng nói của nữ nhân.

"Lạc tỷ tỷ buổi sáng tốt lành." Âm Ca vội vã chào hỏi.

"Ân, buổi sáng tốt lành." Lạc Thần đứng trước cửa, vóc dáng cao gầy xinh đẹp, bên môi mang theo nụ cười yếu ớt, sắc mặt có chút nhợt nhạt.

"Lạc Thần." Sư Thanh Y rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Trước đó nàng biết Lạc Thần sáng sớm không ở trong nhà, liền cho rằng nàng đi mua bữa sáng, nhưng khi đó sâu trong nội tầm của nàng vẫn có mất mát khó hiểu nào đó.

Loại cảm giác này rất phức tạp, chính nàng kỳ thực cũng không hiểu rõ, cũng nói không rõ, vì vậy chỉ có thể nén lại trong lòng.

Hiện tại Lạc Thần đứng trước mặt nàng, nàng cuối cùng cũng an tâm.

Lạc Thần nói: "Chị mới vừa mua bữa sáng, để ở trên bàn ăn."

Âm Ca nghe có bữa sáng, hiển nhiên thật cao hứng đang muốn đi ra cửa ăn sáng, nhưng đi được hai bước lại quay đầu chỉ vào cổ mình, nói với Sư Thanh Y: "Được rồi, a tỷ nơi này của chị có một vài dấu đỏ, có phải sinh bệnh không, nhớ phải bôi thuốc, lần trước em bị muỗi đốt chị bôi loại thuốc đó cho em cũng rất tốt."

Sư Thanh Y sờ cổ mình.

Tuy rằng nàng không nhìn thấy nhưng hồi tưởng tình huống đêm qua, rốt cuộc cũng có thể đoán được đại khái, gương mặt liền mơ hồ ửng đỏ.

Nơi cổ có cảm giác hơi đau nhức, tê dại, không biết có phải do tình cảnh đêm qua tái hiện trong đầu hay không, mà loại cảm giác nàng càng thêm sâu sắc.

Trừ chỗ đó ra, còn có thể cảm nhận được vài chỗ cũng có nhợt nhạt dấu tích.

Không cần phải nói cũng biết là do Lạc Thần cắn lên người nàng nên lưu lại.

Trong lòng Sư Thanh Y quả thật vô cùng thích Lạc Thần cắn nàng, nhẹ nhàng, đầu lưỡi áp liếm, răng nhẹ nhàng cắn lên da thịt, trong lòng kích thích không cách nào diễn tả, chỉ cần hồi tưởng cũng đủ khiến trong lòng nàng bắt đầu nhảy động, nhưng tối qua nàng ngủ đến mơ hồ, ngoại trừ một loại vui thích trong run rẩy thật đúng là cảm nhận được có vài phần đau đớn.

Chỉ là trước đây Lạc Thần đối đãi nàng ôn nhu đến tận xương tủy, chưa bao giờ cắn đau nàng.

Cũng không có khả năng sẽ làm đau nàng.

Lạc Thần cúi đầu nhìn Sư Thanh Y đang xoa cổ, ánh mắt lại thoáng qua một tia khác thường, buồn bã lại bất đắc dĩ.

Nhưng loại thần sắc này chỉ là thoáng qua.

Rất nhanh nàng lại khôi phục vẻ trầm tĩnh vốn có, để Âm Ca đi ăn sáng trước, bản thân lại đến tủ lấy quần áo lấy cho Sư Thanh Y.

Lạc Thần đặc biệt chọn một chiếc áo sơmi cho Sư Thanh Y, Sư Thanh Y đứng lên thay quần áo xong, Lạc Thần liền đứng trước mặt nàng, cúi đầu thay nàng chỉnh trang, cố gắn che cái cổ lại.

"Được rồi." Lạc Thần mỉm cười: "Như vậy liền không nhìn thấy nữa."

Sư Thanh Y: "........."

"Lần sau chị sẽ nhẹ một chút." Nhẹ giọng nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."

Giọng nói của nàng trầm thấp, rất chân thật, áy náy từ sâu trong lòng mà nói lời xin lỗi.

Sư Thanh Y bên tai phiếm hồng nói: "Chị......... chị đừng nói như vậy. Chuyện này thì có gì phải xin lỗi........thật là."

Lạc Thần vuốt nhẹ tóc nàng: "Được rồi, đi rửa mặt, sau đó ăn sáng, chị đã mua món em thích."

Ăn xong bữa sáng, Sư Thanh Y đưa Âm Ca đến trường học, sau đó đến trường đại học, còn Lạc Thần lại vội vàng làm chuyện của mình, hoặc là đi Mặc Nghiễn Trai, cuộc sống của các nàng xuôi theo quỹ đạo trước kia, không có gì đặc biệt.

Cuộc sống bình lặng này cứ thế tiếp diễn, giống như guồng nước, lặp lại xoay tròn, phát ra âm thanh đơn điệu.

Trong loại tiết tấu tuần hoàn chậm chạp này, rất nhiều thứ sẽ bị tạm thời bình lặng, quên đi, cuối cùng trôi đi như cát bụi.

Tình trạng này vẫn duy trì liên tục cho đến tết Nguyên Đán cận kề, có một ngày, nhà họ Sư mời Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên đến dự dạ tiệc nguyên đán.

Nhà họ Sư hàng năm đều có dạ tiệc truyền thống, thời gian không cụ thể, bất quá trên cơ bản đều là vào mùa đông, khí trời hàn lãnh mời bạn bè có quan lại với nhà họ Sư, phần lần điều là quan hệ trên phương diện làm ăn, hoặc có dính dáng lợi ích, Tiêu gia cùng nhà họ Sư thân thiết, trước kia hàng năm đều sẽ đến dự.

Bởi vì trước đó Sư Khinh Hàn có nói qua muốn tại nhà họ Sư mở tiệc chiêu đãi Lạc Thần cùng mọi người, để cảm tạ ân cứu mạng cho nên lúc được mời Lạc Thần cũng không có phản ứng đặc biệt gì, đạm nhiên thậm chí còn có vài phần đã đoán trước được.

Thiên Thiên cũng đáp ứng đến dự.

Mà Vũ Lâm Hanh đối với loại dạ tiệc này lại không có hứng thú, nàng gia đại nghiệp đại, trong tay có một đống lớn các loại quan hệ phức tạp, giao tế hoàn toàn là chuyện bình thường, nhìn thấy nhiều rồi nên nhàm chán, bất quá nếu Lạc Thần, Sư Thanh Y cùng Thiên Thiên đều đi, nàng cũng không có khả năng không đi xem náo nhiệt, vì vậy vui vẻ nhận lời.

Sư Thanh Y năm năm không về Sư trạch, vẫn cảm thấy có chút xa lạ, trước đây tham gia loại dạ tiệc này cũng không chú ý, từ lâu đã quên lãng hôm nay vừa nghĩ đến phải trở về tham gia loại dạ tiệc chỉ nhìn thấy âu phục, lễ phục dạ hội, rượu đỏ mỹ thực cùng với nghe các loại khách sáo xã giao nàng thấy không quen.

Mặc dù không quen nhưng vẫn phải chuẩn bị một chút.

Kỳ thực nàng từ lâu đã biết chuyện này, cho nên sớm đã đặt may hai bộ đầm dạ hội, một bộ cho bản thân, một bộ cho Lạc Thần.

Bộ lễ phục của Lạc Thần do nàng tỉ mỉ lựa chọn hồi lâu, lại cùng cửa hàng cân nhắc sữa chữa hồi lâu rốt cục mới làm nàng hài lòng, Lạc Thần cũng rất thích. Đối với điểm này, nàng kỳ thực vụn trộm vui vẻ thật lâu, mặc dù tiệc rượu buồn chán nhưng có thể một lần thấy tư thái cao nhã của Lạc Thần khi mặc lễ phục, nàng cảm thấy rất đáng, hưng phấn vô cùng.

Loại hưng phấn này khó có thể nói ra miệng, giống như nàng thích Lạc Thần mặc chiếc váy trắng do nàng chọn, thậm chí, mong được một ngày kia nhìn thấy Lạc Thần mặc áo cưới.

Dạ tiệc tổ chức ngày 8 tháng 12 âm lịch, vừa đúng vào lễ mồng tám tháng chạp.

Trước dạ tiệc hai ngày, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh theo thường lệ đến trà quán của Thiên Thiên dùng cơm, khi đến nơi mới phát hiện Thiên Thiên đang cũng một nữ nhân ngồi trên ghế nói chuyện.

Thiên Thiên nâng tay nhấc chân từ trước đến nay đều quyến rũ, lúc này cùng nữ nhân kia nói chuyện với nhau, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, phong tình vạn chủng.

Mà nữ nhân đối diện vóc người tinh tế, dáng vẻ dịu dàng, giọng nói cũng mềm nhẹ dễ nghe, mười phần khiến người nghe cảm thán thật sự là một giọng nói hay.

"Tiểu di? "Sư Thanh Y đi đến bên cạnh nữ nhân kia nhẹ giọng cười nói: "Người thế nào lại ở chỗ này?"

Sư Khinh Hàn quay đầu lại nhìn Sư Thanh Y, nhẹ nhàng nở nụ cười, lại cùng Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh gật đầu chào hỏi, sau đó mới nói với Sư Thanh Y: "Dì mang một thứ đến cho Thiên tiểu thư."

Sư Thanh Y liếc mắt nhìn vật trên bàn, gật đầu.

"Vừa lúc cũng muốn đưa cho Lạc tiểu thư cùng Vũ tiểu thư, các người cũng đến đây, thật đúng lúc." Sư Khinh Hàn cầm hai tấm thiệp mời tinh xảo trên bàn, đứng lên, hai tay đưa ra, ôn nhu hữu lễ nói: "Đây là thư mời dự buổi dạ tiệc hai ngày sau, xin hai vị nhận lấy."