Dò Hư Lăng

Quyển 3 - Chương 183: Sinh tử kiếp




Lạc Thần không nói chuyện, nắm chặt lấy khăn tắm bắt đầu chà lau thân thể, trong lòng Sư Thanh Y có chút khác thường, nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng không hề lên tiếng, cầm một cái khăn tắm khác cúi đầu lau tóc.

Nước trên thân thể được lau đi, miễn cưỡng đè nén dục hỏa vẫn chưa thể dập tắt, Sư Thanh Y mím môi, gương mặt thanh tú vần như trước mơ hồ ửng đỏ, tóc dài ẩm ướt dán trên da thịt, thoạt nhìn càng toát ra đáng yêu cùng thương cảm.

Lạc Thần ngừng động tác, lẳng lặng nhìn Sư Thanh Y đang cúi đầu.

Sư Thanh Y hít sâu một hơi, rốt cục lau xong, thay quần áo, ngẩng đầu thấy Lạc Thần cũng đã xử lý thỏa đáng, đang mặc áo tắm liền cười nói: "Đến bên kia đi em sấy tóc cho chị."

Lạc Thần gật đầu.

Tuy nói giúp Lạc Thần Lạc Thần sấy tóc cũng đã nhiều lần nhưng lần này thật sự bất đồng, ngón tay Sư Thanh Y bắt đầu vẫy tóc ướt sũng của nữ nhân, xúc cảm trong lòng bắt đầu dâng lên, ngọt ngào, phiền muộn, nói không nên lời.

Hơi nóng huân mùi hương trên tóc Lạc Thần tản ra càng rõ ràng, Sư Thanh Y dán đến gần, tâm tư lại đang hỗn loạn, ngửi thấy hương thơm kia đột nhiên có chút thất thần.

"Thanh Y." Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Có thể sao."

Sư Thanh Y lúc này mới lấy lại tinh thần, dùng tay nhẹ nhàng vẩy tóc Lạc Thần, nói: "Ân."

"Ngồi xuống, chị giúp em." Lạc Thần tiếp nhận máy sấy trong tay nàng.

Sư Thanh Y ngồi xuống, thay đổi vị trí với Lạc Thần. Nàng bình thường đều buộc tóc đuôi ngựa, nhẹ nhàng thoải mái lại gọn gàng, hiện tại tóc dài toàn bộ lười biếng xõa trên lưng, có vài phần gợn sóng, dáng vẻ mềm nhẹ quyến rũ.

Lạc Thần sấy được một nửa, ngây ngẩn nhìn đỉnh đầu nàng, đột nhiên ngừng tay, cầm một lọn tóc đen mềm mại, khẽ hôn lên.

"Đã rất nhiều năm không ai qua sinh nhật cùng chị." Lạc Thần thấp giọng nói: "Hôm nay chị thực sự rất vui."

Quả thật rất vui, Sư Thanh Y lại bắt được một tia cảm giác cô đơn trong lời nói, nghĩ đến Lạc Thần không rõ nguyên nhân mà bị người khác nhốt trong cổ mộ, ngủ say nhiều năm tháng như vậy, tâm của nàng lập tức đau đớn, nàng xoay người ôm lấy thắt lưng Lạc Thần.

"Sau này mỗi năm em đều sẽ cùng chị qua sinh nhật." Sư Thanh Y nói.

Nàng thật sự muốn cùng nữ nhân này qua cả đời, đó là khát vọng khắc sâu tận xương tủy.

Cũng là chấp niệm.

Nữ nhân này thực sự quá mức hoàn mỹ, mà trên đời này những thứ quá mức hoàn mỹ luôn giống như hoa trong gương, trăng dưới nước, tuy rằng mỹ lệ nhưng lại hư ảo, vĩnh viễn không nắm bắt được, Sư Thanh Y có đôi khi thậm chí lo lắng, đây chỉ là giấc mơ của nàng.

Tỉnh mộng, Lạc Thần sẽ biến mất.

Nếu như nàng thực sự biến mất, là một việc đáng sợ đến nhường nào, đáng sợ đến chỉ cần suy nghĩ một chút cũng sẽ cảm thấy trong lòng đau đớn.

Vì vậy Sư Thanh Y lại thì thào nói: "Mỗi một năm, mỗi một năm."

Một năm lại một năm, thẳng đến khi nàng thực sự già đi, hóa thành tro bụi.

Lạc Thần sủng nịch xoa tóc nàng, nghe nàng nói xong chỉ khẽ mỉm cười, tiếp tục thay nàng sấy tóc. Đến lúc tóc khô, Lạc Thần cầm thuốc tan bầm đến bắt đầu xoa lên khuỷu tay của Sư Thanh Y, sau đó hai người mới lên giường ngủ.

Trong lòng Sư Thanh Y hiện tại đã bình ổn trở lại, lui vào lòng Lạc Thần dần dần thiếp đi.

Đồng hồ đeo tay đặt trên đầu giường, đêm tuyết rơi vắng lặng, kim đồng hồ nhẹ nhàng dịch chuyển.

Đã khuya, lại trãi qua một hồi triền miên vui thích trong phòng tắm, thân thể gánh vác không nổi, cảm giác thực sự quá mệt mỏi, Sư Thanh Y ngủ rất trầm, không biết sau đó vì lại sao thoáng có chút ý thức, cảm giác có người đang hôn cổ nàng.

Nàng thực sự quá mệt mỏi, hỗn độn nửa tỉnh nửa mê, nhưng vẫn biết đó là Lạc Thần đang hôn nàng, vì vậy vẫn nhắm hai mắt, an tâm tựa vào lòng Lạc Thần.

"..... Ngô ân." Cổ ấm áp ướt át, hình như Lạc Thần đang dùng đầu lưỡi liếm. Bắt đầu từ da thịt, cảm giác tê dại khiến Sư Thanh Y trong tiềm thức rên rỉ ra tiếng.

Bên ngoài tuyết lẳng lặng phiếm lên ánh bạc, xuyên qua khe cửa sổ bay vào phòng, khiến khung cửa sổ bị bao phủ, ôn nhu lại thâm trầm.

Lạc Thần nửa ngồi nửa nằm, cúi đầu, tóc dài buông xuống gần như che khuất khuôn mặt của nàng, yên lặng không tiếng động.

Đường cong thân thể càng phát ra mê người, giống như yêu tinh, mỹ lệ câu nhân, khiến người không muốn buông tay.

Tay trái của nàng bắt đầu vuốt ve lưng Sư Thanh Y, cánh môi kề sát cổ nàng, tham luyến ngửi lấy hương khí quen thuộc nơi đó.

Sư Thanh Y mệt mỏi nhắm mắt, nhẹ nắm lấy bàn tay đang vuốt ve trên thân thể mình, mắt vẫn nhắm chặt nhưng lại bật ra tiếng than nhẹ.

Thẳng đến nàng cảm giác được một tia đau đớn.

Hình như Lạc Thần đang cắn lên da thịt nàng.

Cắn nhẹ như vậy so với hôn môi càng thêm kích thích, trong mơ hồ mà run rẩy, loại đau đớn khi bị cắn cũng là chân thật tồn tại.

"Nhẹ một chút...... A ân...." Sư Thanh Y thở gấp, trong mơ hồ nỉ non: "Lạc Thần.....nhẹ một chút."

Hai vai Lạc Thần bắt đầu run rẩy, bàn tay đang vuốt ve thắt lưng Sư Thanh Y cũng dừng lại, nhưng cánh môi vẫn run rẩy dán trên da thịt Sư Thanh Y.

"Em.....hơi đau....nhẹ chút....đối với em..... nhẹ một chút." giọng nói của Sư Thanh Y trầm thấp, giống như một đóa hoa nhu nhược bị đè ép trong bóng tối.

Nhưng nàng đối với nữ nhân tin tưởng cùng ỷ lại, trong lúc này nàng mơ màng vẫn dán sát lại ôm lấy thân thể Lạc Thần, lui vào vòng tay nóng rực của Lạc Thần.

Dưới ánh sáng mông lung nhợt nhạt, có thể phát hiện đôi mắt của nàng đen kịt, sâu thẳm như đêm tối, rồi lại lược lược nổi lên lam sắc.

Trong bóng tối phiếm lên lam sắc, giống như đại dương thâm trầm sâu thẳm, không có sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, không có bão tố, mỹ lệ đến kẻ khác run rẩy.

Sư Thanh Y như trước tham luyến rúc vào lòng nàng, cọ cọ, dáng vẻ khiến người khác mềm nhũn.

Lạc Thần thu cánh tay đang trên người Sư Thanh Y về, thân thể lui lại.

Sau đó nàng xuống giường, đứng bên giường ánh mắt rũ xuống nhìn Sư Thanh Y còn đang lười biếng ngủ trên giường, nàng nhìn thật lâu, trong tuyết quang ảm đạm, thân ảnh thẳng tắp, lại có một loại tịch liêu cùng thống khổ.

Rốt cục, nàng cúi người, thay Sư Thanh Y kéo chăn, đầu cúi thấp, chính là muốn hôn Sư Thanh Y một chút.

Nhưng trong nháy mắt nàng do dự, nàng lùi bước, không một tiếng động lui ra sau vài bước, bắt đầu hướng phòng tắm mà đi.

Sờ soạng đi tới trước bồn rửa mặt, trong gương chỉ có thể mơ hồ phản chiếu hình bóng của nàng.

Rất nhanh nàng cong người đứng trước bồn rửa mặt, tay trái che miệng lại, hai vai run rẩy, thoạt nhìn hình như đang nôn mửa, nhưng lại vô cùng áp lực, cũng không có phát ra âm thanh.

Sền siệt, dịch thể nóng rực theo kẽ tay nàng chảy xuống, rơi vào trong bồn rửa mặt.

Không khí bắt đầu tràn ngập mùi máu tươi thanh ngọt.

Ngón tay thon dài của nàng bám trên mép bồn, mặc dù hôn ám nhưng vẫn có thể thấy hai tay nàng đang xiết chặt, khớp tay cũng trở nên trắng bệch, như vậy cũng đủ biết phải dùng bao nhiêu sức.

Lại có bao nhiêu thống khổ.

Tay trái của nàng gắt gao bưng miệng, không hề rời khỏi, tay phải bắt đầu hoảng loạn đi mở nước, nhưng lại không thể mở quá lớn, áp lực, cẩn thận vặn vài cái, dòng nước tinh tế chảy xuống.

Sau đó thân thể nàng càng khom xuống lợi hại, cả người gần như muốn chôn trong bồn rửa mặt, lần này nôn ra dịch thể nóng bỏng còn nhiều hơn lần trước.

Giống như thân thể bị tháo nước, dịch thể trong huyết quản tất cả đều không khống chế được mà tràn ra ngoài, trái tim quặn đau, thắt lại thành một đoàn, mất đi chức năng bơm máu vốn có.

"......Hazz...hazz..." Tiếng thở dốc trầm thấp bị dòng nước cuốn đi, tương tự, dòng nước cũng bắt đầu quyện chặt dịch thể huyết sắc, chảy vào đường ống.

Dần dần, Lạc Thần miễn cưỡng ổn định, vặn sáng đèn.

Ngọn đèn lạnh lẽo, chiếu lên khuôn mặt mỹ lệ tái nhợt của nàng, khóe môi vẫn dính vết máu đỏ tươi, cùng với máu bắn tung tóe trong bồn rửa mặt trắng muốt đều chưa được cọ rửa.

Dòng nước vẫn nhẹ nhàng chảy xuống, nàng nhìn hình ảnh trong gương, nhìn hồi lâu, sau đó mới cúi đầu vẩy nước lên mặt, lại tiếp tục rửa sạch máu trong bồn rửa mặt khiến nó khôi phục như lúc ban đầu, không lưu lại bất luận vết tích khác thường nào.

Làm xong tất cả, nàng không một tiếng động mà trở lại phòng ngủ, cởi áo ngủ trên người, thay quần áo, cầm điện thoại di động sau đó ra cửa.

Đi tới cửa, nàng nhẹ nhàng mở cửa ra, lại liếc mắt nhìn kim đồng hồ đối diện giường ngủ.

Sư Thanh Y còn đang ngủ say, trong ngực ôm lấy chăn, còn tưởng là trân bảo mà ôm rất chặt.

"Thanh Y." Lạc Thần run giọng nỉ non: "Mộng đẹp."

Cửa đóng lại, bóng của nàng đỗ dài trên mặt đất, giống như dung vào bóng đêm.

Ra cửa, nàng bước vào thang máy xuống lầu, đi đến ngoài trời tuyết rơi, bên ngoài các loại đồ trang trí Giáng Sinh phiếm ra ánh sáng ấm áp, cả thế giới đều tĩnh lặng như trong đồng thoại (truyện thiếu nhi).

Nhưng trên đời này đồng thoại đều là giả.

Mong manh dễ vỡ.

Lạc Thần không mở ô, một mình đi vào trong gió tuyết, đi đến giữa đường lại nhìn ở phía xa, hai người tuyết trước đó Sư Thanh Y đã đắp vẫn còn ở đó.

Ngây ngốc, khả ái, lui dưới chiếc ô Sư Thanh Y để lại.

Nàng nhìn hai người tuyết, đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, khóe môi tái nhợt, sau một khắc, dưới chân nàng phát lực, bắt đầu đạp tuyết mà đi.

Tốc độ của nàng nhanh đến đáng sợ, dường như đang tránh né cái gì, trên thực tế chỉ có chính nàng biết, nàng đang tránh né bất cứ người nào có mặt ở xung quanh đây.

Cho dù là đêm đại tuyết, cũng sẽ có rất nhiều người ra ngoài chơi về trễ, hoặc là những người cuồng hoang còn đang trên đường chơi đùa, dù sao cũng là lễ Giáng Sinh, rất nhiều thanh niên đều đang cuồng hoan, uống say khướt thậm chí nôn ở bên đường.

Nàng không muốn đến gần bọn họ.

Thật ra, là nàng không muốn để cho bọn họ đến gần nàng.

Rốt cục rẽ vào một góc hẻo lánh, nàng ngồi xổm trong tuyết, mi tâm nhíu chặt, một tay bưng chặt ngực trái đang kịch liệt phập phồng, một tay lấy ra điện thoại di động gọi một dãy số.

Ban đêm rất nhiều người đều sẽ tắt máy, nhưng điện thoại của người này lại không đóng, chuông vang lên mấy lần, rốt cục chuyển được.

Giọng nói của nữ nhân trong điện thoại di động nhẹ nhàng vang lên, đối với cuộc gọi vào thời gian này hình như cũng không kinh ngạc, trầm thấp nói: "Lạc tiểu thư."

"Thiên tiểu thư, tôi muốn gặp cô." Lạc Thần thở dốc nói: "Ngay bây giờ."

Nhận thấy Lạc Thần khác thường, giọng nói của Thiên Thiên lúc này mới bắt đầu biến hóa, nói: "Nói cho tôi biết địa chỉ, tôi đến đón cô."

Lạc Thần ngụm lớn hấp lấy lãnh khí, hơi nước ấm áp tỏa bên môi nàng, cả người nàng bắt đầu run rẩy, thậm chí cầm điện thoại cũng có chút miễn cưỡng, nói xong địa chỉ nàng treo điện thoại, cuộn mình ngồi nguyên tại chỗ đợi.

Giống như một con bạch hạc sắp chết trong tuyết.

Chờ Thiên Thiên lái xe đến nơi, trong thời khắc nhìn thấy Lạc Thần, còn tưởng rằng nàng đã đông cứng, đến khi Thiên Thiên bước đến gần hơn, tay Lạc Thần đột nhiên duỗi đến, giống như kìm sắt gắt gao chế trụ cổ tay Thiên Thiên.

Thiên Thiên giãy dụa vài cái, nhưng căn bản giãy không ra.

Đôi mắt băng lãnh của Lạc Thần chậm rãi mở ra, lạnh lẽo nhìn Thiên Thiên nói: "Những lời cô đã từng lén nói với tôi, mỗi câu tôi đều tin tưởng. Nhưng, cô còn rất nhiều việc chưa nói?"

Thiên Thiên ngồi xổm xuống, ánh mắt giá lạnh, bất đắc dĩ mà nhìn Lạc Thần.

"Tỷ như nói." Lạc Thần thở dốc, nhẹ giọng hỏi: "Tôi còn có thể... sống bao lâu?"

Vành mắt Thiên Thiên phiếm hồng, thở dài nói: "Có lẽ so với tôi......lâu hơn một chút, hoặc là.....so với tôi....."

Nàng dừng lại, không nói thêm gì nữa.

Lạc Thần nhìn nàng, khóe môi dẫn ra một tia cười, giọng nói mềm nhẹ lại sắc lạnh: "Được, tôi còn vài vấn đề, cô phải thành thật trả lời tôi."