================
Trong bãi đỗ xe trống trải không bóng người, từ lúc Bạch Nghiên Sơ bước ra khỏi nghĩa trang Đoàn Triết đã chú ý đến anh ta, khoảng nửa tiếng sau Lâm Nhất và hai vợ chồng Lâm Thâm mới xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Lâm Thâm cùng Hàn Thi Ngữ lên xe rời đi, Lâm Nhất chậm chạp ngồi vào xe Đoàn Triết. So với lúc nãy cảm xúc của anh rõ ràng đã hạ xuống một đoạn, anh chỉnh nghiêng ghế xuống một chút rồi dựa người lên, xem dáng vẻ như muốn ngủ.
Đoàn Triết nhoài người về phía anh, duỗi tay kéo đai an toàn ấn xuống lỗ khóa trên ghế phụ lái.
Lông mi Lâm Nhất run lên một chút.
Đoàn Triết vẫn không nhịn xuống nổi bèn hỏi: "Không xảy ra chuyện gì chứ?"
Lâm Nhất nhắm hai mắt hỏi lại: "Có thể xảy ra chuyện gì?"
Giọng điệu anh nghe rất mất kiên nhẫn, Đoàn Triết nghĩ thầm có Lâm Thâm đi cùng nên chắc cũng không thể gây ra chuyện gì to tát, không hỏi nữa mà chỉ chốt lại một câu "Không việc gì là tốt rồi".
Hắn vừa ấn nút mở nhạc trên xe, bỗng dưng Lâm Nhất mở bừng mắt, duỗi tay tắt đi.
"Ồn quá." Nói xong lại nhắm mắt như cũ.
Trong xe tràn ngập không khí yên tĩnh quỷ dị, trực giác mách bảo Đoàn Triết, thái độ chuyển biến đột ngột của Lâm Nhất chắc chắn phải liên quan đến Bạch Nghiên Sơ. Hắn còn chưa nghĩ kỹ xem nên mở miệng thế nào thì Lâm Nhất đã giành hỏi trước: "Đã tìm thấy biện pháp giúp tôi duy trì trạng thái ổn định lâu dài chưa?"
Đoàn Triết lẳng lặng nhìn anh.
Ánh nắng chiếu sáng đường nét mềm mại trên khuôn mặt Lâm Nhất, hàng lông mi rải xuống đáy mắt một cái bóng mờ mờ.
"Tìm được rồi." Đoàn Triết nhẹ giọng đáp.
Khóe môi Lâm Nhất cong lên.
Từ lúc nhận được phong thư không đề tên người gửi kia anh phải nghĩ đến ngay mới đúng. Quả là một vị bác sĩ tận chức tận trách, không chỉ muốn chữa cho anh mà còn chữa khỏi cho cả Bạch Nghiên Sơ.
Hắn đã sắp xếp sẵn đường lui cho mình từ sớm rồi.
"Xuất phát đi." Lâm Nhất quay đầu nhìn ra cửa sổ xe.
*
Đường cao tốc trở về bị tắc rất nghiêm trọng, hai người vừa đi vừa dừng, kết quả tốn hết hai tiếng đồng hồ mới về được đến nhà.
Lâm Nhất mở cửa, móc áo khoác ngoài huyền quan, thay quần áo xong không chậm trễ một giây mà chui ngay vào phòng làm việc, đến lúc quay ra ngoài trời đã hoàn toàn tối mịt. Phòng khách không có người, trên bàn cơm bày sẵn ba đĩa thức ăn và hai phần bát đũa, bên ngoài có tiếng gõ đập nho nhỏ vọng vào.
Lâm Nhất đẩy cửa ra, thấy Đoàn Triết đang đứng trong một góc sân.