================
"Bác sĩ Đoàn?"
Lâm Nhất cảm thấy nhất định bệnh tật đang ảnh hưởng lên não bộ mình rồi, thế nên anh không hiểu Bạch Nghiên Sơ đang nói gì cả.
Bạch Nghiên Sơ giải thích đơn giản: "Là cậu bạn làm tư vấn tâm lý của em đấy." Nghĩ một chút lại nói, "Hơn nữa anh còn nợ Kỷ Xuân Sơn một lời xin lỗi, trước đây anh ——"
"Đoàn Triết?" Lực chú ý của Lâm Nhất vẫn dừng lại ở đề tài trước đó, phải lên tiếng hỏi lại một lần nữa.
Bạch Nghiên Sơ "Ừ" một tiếng.
Lâm Nhất mờ mịt chớp mắt: "Tại sao anh phải cảm ơn?"
"Anh có hỏi cậu ta..." Bạch Nghiên Sơ hơi khựng lại, lược bỏ mấy phần giao lưu chi tiết mà chỉ nói, "Hỏi qua một ít việc, cậu ta trả lời rất kiên nhẫn, cũng rất chuyên nghiệp."
Lâm Nhất không có ý định buông tha: "Hỏi việc gì?"
Bạch Nghiên Sơ nhìn anh một lát, cuối cùng không kiên trì nữa mà nói thẳng dưới ánh mắt sắc bén ẩn chứa áp bách của đối phương: "Lâm Nhất, anh thật sự rất hối hận vì chuyện mình gây ra nửa năm trước, anh sợ mình lại nói sai làm sai nên thậm chí còn không dám liên lạc với em. Anh biết mình đã học tập quá trễ, nhưng vẫn muốn trở thành người có tư cách đứng bên cạnh em." Anh ta cúi đầu, bật cười như tự giễu, "Phải cảm ơn bác sĩ Đoàn đã chịu trả lời tin nhắn của anh, cả cậu ta và Kỷ Xuân Sơn đều đối với em rất tốt."
Tuy câu trả lời khá uyển chuyển nhưng ý tứ lại cực kỳ rõ ràng, Lâm Nhất cắn chặt môi dưới im lặng, cuối cùng chậm chạp khuỵu gối ngồi xổm xuống đất.
"Lâm Nhất?" Bạch Nghiên Sơ cúi đầu nhìn anh.
Sắc mặt Lâm Nhất càng tái nhợt hơn lúc nãy, ánh mắt cũng đờ đẫn hẳn đi. Bạch Nghiên Sơ căng thẳng hỏi: "Em lại khó chịu ở đâu à?"
Anh ta vươn tay muốn kéo Lâm Nhất đứng dậy, nhưng lại nhớ lời dặn của Đoàn Triết "Phải cho anh ấy không gian", đành dừng tay giữa không trung, nói: "Để anh gọi Lâm Thâm đến."
"Không cần." Lâm Nhất xua xua tay, cất giọng khàn khàn, "Tôi không sao."
"Thế em khó chịu ở đâu?" Bạch Nghiên Sơ cũng ngồi xổm xuống theo.
Lâm Nhất nhắm mắt: "Đã nói là tôi không sao."
"Lâm Nhất." Bạch Nghiên Sơ kiên nhẫn khuyên nhủ, "Nếu thấy khó chịu, đừng cố nín nhịn trong lòng."
Lâm Nhất nghe vậy ngẩn cả người, sau khi lấy lại tinh thần thì gục thấp đầu xuống cười rung cả vai.
"Em có sao không?" Bạch Nghiên Sơ không rõ tình hình thế nào, bèn thử vươn tay vỗ vỗ lên lưng anh.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn anh ta, nụ cười vẫn vương lại nét sầu thảm: "Cái này cũng là cậu ta dạy anh đấy à?"
Bạch Nghiên Sơ còn chưa kịp mở miệng, giọng Lâm Thâm đã vang lên từ phía sau: "Hết mười phút rồi."
Anh ta quay đầu liếc nhìn Lâm Thâm một cái, thu lại bàn tay đặt sau lưng Lâm Nhất.