================
Khương Niệm từ căn tin trở về, lúc đi ngang qua bàn Đoàn Triết có liếc nhẹ vào màn hình máy tính của hắn một cái, nhướn mày hỏi: "Anh không đi ăn cơm à?"
"Ăn chứ." Đoàn Triết đánh bàn phím xác nhận lộ tuyến một lần nữa trên bản đồ, lơ đãng đáp, "Lát nữa xuống lầu hút thuốc nhân tiện mua sandwich luôn."
Khương Niệm ngồi trở lại bàn làm việc mình, vươn tay ấn nút nguồn máy tính: "Nếu muốn đi chơi sao không xin chuyển ca trước? Rõ ràng còn ba ngày nghỉ nữa cơ mà."
Đoàn Triết ngẩng đầu lên khỏi màn hình: "Cô có thú vui xem trộm màn hình của người khác hay sao thế?"
"Xin lỗi xin lỗi." Khương Niệm nhún vai cười, "Quang cảnh đẹp quá nên không nhịn được."
Khương Niệm và Đoàn Triết đều là chuyên gia tâm lý thuộc trung tâm Tâm lý học lâm sàng, tuổi cô nhỏ hơn hắn một chút. Tuy rằng có thân phận vi diệu là cháu gái của viện trưởng bệnh viện Hòa An, nhưng vì trình độ chuyên môn rất cao nên cũng không ai ở đây xem cô là "Hoàng thân quốc thích".
Tính cách Khương Niệm cũng thuộc dạng ngoài nóng trong lạnh —— Thái độ với mọi người rất nhiệt tình, nhưng nếu thật sự muốn giao thiệp sâu hơn sẽ nhận ra cô có ý thức ranh giới cá nhân rất rõ rệt. Cô sẽ luôn duy trì một khoảng cách tâm lý với những người xung quanh, không xa cách nhưng cũng không quá thân mật.
Nếu nhìn từ góc độ này, tính cách cô nàng có vài phần tương tự với Đoàn Triết.
Đoàn Triết xác nhận lộ trình đi đường xong lập tức thu nhỏ cửa sổ trình duyệt lại, ấn số gọi cho Lâm Nhất. Điện thoại chuyển tiếp rất nhanh, Lâm Nhất kéo dài giọng: "A lô."
Đoàn Triết yên lặng vài giây mới hỏi: "Anh đang ở bên ngoài hả?"
Lâm Nhất bước ra khỏi cửa chính biệt thự nhà Tần Chính Hoa, vừa "Ờ" một tiếng vừa mở cửa xe taxi.
"Bao giờ về đến nhà?" Đoàn Triết nghe thấy tiếng tài xế xác nhận số đuôi điện thoại vọng vào ống nghe.
"Đang đi trên đường đây."
Đoàn Triết thầm tính toán thời gian, sau khi tan làm hắn phải về nhà mình lấy xe, trên đường còn phải ghé mua bữa tối, vì thế nói: "Chắc khoảng 6 giờ rưỡi tôi sẽ về đến nhà, anh sửa soạn một chút trước đi, chúng ta ra ngoài một chuyến."
"Ra ngoài? Đi đâu?"
Đoạn Triết ngẫm nghĩ rồi nói: "Đi ngắm biển."
Lâm Nhất cạn lời: "Mùa đông kéo nhau đi ngắm biển? Cậu bị trúng gió à."
Đoàn Triết giả điếc không nghe: "Thời gian của chúng ta hơi khẩn trương, bữa tối chỉ có thể ăn trên đường, anh nhớ mang theo thuốc đấy."
Lâm Nhất đã dần quen với chuyện hắn tự mình quyết định, cũng biết cự nự với hắn chỉ tổ phí công nên đáp nhàn nhạt một câu đồng ý rồi cúp điện thoại.
Khương Niệm gõ chữ lộp cộp trên bàn phím, đầu cũng không nâng mà lên tiếng chế nhạo: "Lại là anh bạn à?"
Đoàn Triết không trả lời, đặt điện thoại lên bàn rồi lái đề tài về chuyện chính: "Cô có thân với thầy chủ nhiệm khoa Phục hồi chức năng thần kinh bệnh viện chúng ta không?"
"Tôi khá thân với chủ nhiệm Trần đấy." Khương Niệm ngừng công việc lại, ngẩng đầu nhìn hắn, "Có việc gì à?"
"Ừ." Đoàn Triết nghiêm túc nói, "Tuần sau tìm thời gian giới thiệu tôi một hôm đi, ngày khác tôi lại mời cô ăn cơm."
Khương Niệm hào phóng đáp ứng: "Được."
"Cảm ơn."
"Chuyện nhỏ thôi."
Trong văn phòng chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím, phải một lúc nữa mới hết giờ nghỉ trưa, Đoàn Triết lôi earphone ra khỏi túi đeo lên tai, mở ứng dụng nghe nhạc quen thuộc.
9 giờ sáng hôm nay Đồ Hoa update một bài đăng mới.
"Sáng nay tôi cùng bạn trai chạy bộ buổi sáng.