================
Lâm Nhất đúng là ngủ tiếp, nhưng giấc ngủ rất nông, sau đó bị động tĩnh từ phần nệm hơi lõm xuống bên cạnh đánh thức nên mở bừng mắt dậy.
Mùi đàn hương dày nặng khô ráo xông thẳng vào khoang mũi, Đoàn Triết ăn mặc chỉnh tề ngồi bên mép giường, dáng vẻ như chuẩn bị phải đi làm.
"Tôi mua bữa sáng đặt trên bàn rồi, anh nhớ ăn xong rồi uống thuốc đấy."
Lâm Nhất quấn chặt chăn, gật đầu như giã tỏi: "Được rồi mà, bác sĩ Đoàn."
"Đừng gọi tôi là..."
"Đoàn Triết." Lâm Nhất lên tiếng cắt ngang lời hắn.
Anh bình tĩnh nhìn thẳng vào Đoàn Triết, mái tóc vì quay đầu mà phát ra tiếng sột soạt nho nhỏ: "Hay là thôi đi."
"Cái gì thôi?"
"Ở cùng đàn ông..." Lâm Nhất dừng lại một hồi lâu, cuối cùng cố nói cho hết, "Vẫn là làm khó cho cậu quá."
Đầu tiên Đoàn Triết hơi ngẩn người, sau đó biểu cảm trên mặt dần dần phức tạp.
Lâm Nhất đã hiểu lầm.
Anh nhận ra hắn đang cố tình né tránh, mà hắn lại vừa vô tình khiến anh thất vọng thêm lần nữa.
"Ở thời đại này dù có lên giường với nhau cũng không chứng minh được điều gì." Lâm Nhất mỉm cười ra vẻ không quan tâm, "Chờ đến lúc tôi có 'nhu cầu' lại gọi điện thoại cho cậu."
Đột nhiên Đoàn Triết phát hiện mình đã bỏ qua một dữ kiện —— Sau khi Trác Vân qua đời, Lâm Nhất trút mọi cảm tình của bản thân lên Bạch Nghiên Sơ vẫn luôn ở bên làm bạn cùng mình, thế nhưng phần cảm xúc mãnh liệt vì di tình đó lại không được đáp lại như ý muốn. Anh dùng đủ mọi cách để trói buộc Bạch Nghiên Sơ, cuối cùng chỉ đổi lại sự lảng tránh và xa cách của đối phương.
Kỳ vọng của anh liên tục gặp thất vọng, lẽ ra anh phải là người sợ hãi việc bị trốn tránh và cự tuyệt hơn bất kỳ ai khác.
Đoàn Triết nhận ra mình vô năng bất tài đến nhường nào. Hắn đã thất hứa với Kỷ Xuân Sơn, hắn lại làm tổn thương Lâm Nhất.
Đoàn Triết xốc chăn lên, túm lấy tay trái Lâm Nhất đặt lên đùi mình.
"Hôm nay đừng đi lung tung." Hắn dùng ngón tay tìm được dây thần kinh trên xương khuỷu tay và huyệt dương cốc nằm trong phần lõm xương tam giác rồi xoa ấn vòng vòng, nói với Lâm Nhất, "Ở nhà chờ tôi về."
Thấy hắn lại bắt đầu tự quyết định, Lâm Nhất ghét bỏ muốn giật tay ra.
"Còn nữa," Động tác của Đoàn Triết càng nhanh hơn, giữ chặt cổ tay không cho anh tránh thoát, tiếp tục luôn miệng dặn dò, "Đừng quên chạy bộ buổi sáng."
"Đoàn Triết." Lâm Nhất thấy quá phiền, thu khuỷu tay lại muốn giật ra lần nữa.
Đoàn Triết kéo tay anh về hướng ngược lại.
Lâm Nhất bị kéo hơi nhào người về phía trước, anh chống khuỷu tay phải ngồi dậy, tức giận hét to: "Đoàn Triết!"
Nhưng nửa câu còn lại cũng không kịp ném ra, anh chậm rãi ngậm miệng lại.
Đoàn Triết móc từ túi áo khoác chiếc đồng hồ tối hôm qua bị anh ném xuống. Hắn liếc nhìn Lâm Nhất một cái rồi cúi đầu đeo đồng hồ vào cho anh, sau đó còn xoay dây da hai lần xác nhận độ căng chùng.
"Với người như anh thì không mềm mỏng được, kiểu gì cũng phải dùng biện pháp mạnh." Hắn gõ gõ ngón trỏ lên màn hình, trịnh trọng nhắc nhở, "Ít nhất phải chạy mười lăm phút, giữa trưa tôi kiểm tra."
Lâm Nhất thu tay trái lại, lúc này Đoàn Triết không ngăn cản nữa.
Anh nâng cổ tay lên đánh thức đồng hồ, ngoại trừ con số hiển thị giờ giấc và số liệu vận động còn có vài tùy chỉnh khác.