================
Đoàn Triết đẩy tay áo xuống, tiếp tục nói: "Tôi sẽ lập tức trả lời điện thoại của anh."
Lâm Nhất lùi về phía sau mấy bước.
Anh không cần thứ này, anh đã có câu thần chú "Vừng ơi mở ra" của chính mình rồi.
Đoàn Triết vẫn mải mê nói: "Tôi còn đặt báo thức hẹn giờ uống thuốc cho anh nữa..."
"Đoàn Triết, đừng đối xử với tôi như vậy." Lâm Nhất cắt ngang trò tự tiện của hắn, "Cậu nói đúng, quả thật tôi không thích người khác quan tâm săn sóc mình. Tối hôm qua tôi gọi cho cậu chỉ để rủ cậu làm tình thôi."
Lời nói tuy thẳng thắn nhưng hàm ý bên trong lại quá uyển chuyển, Đoàn Triết cúi đầu vuốt ve dây đồng hồ da thuộc trên cổ tay, giúp anh bổ sung nốt: "Tôi biết, sở dĩ anh tìm tôi chỉ vì muốn nhanh thoát khỏi ảo giác."
Lâm Nhất không ngờ thái độ của hắn lại thản nhiên như thế, bàn tay nắm di động của anh trắng bệch, khuôn mặt còn lạnh lẽo hơn lúc nãy: "Vậy cậu cho là mình đang làm gì? Bồ Tát hạ phàm phổ độ chúng sinh à?"
Đoàn Triết bật cười tự giễu: "Tôi làm gì được chí công vô tư như thế."
"Chúng ta chỉ là..." Lâm Nhất chần chừ.
Anh thậm chí không thể tìm được một định nghĩa thích hợp để miêu tả đoạn quan hệ này. Bọn họ không phải bác sĩ và bệnh nhân, không phải quan hệ yêu đương, càng không phải bạn bè đơn thuần, hành động của Đoàn Triết lại hoàn toàn bước qua giới hạn của bạn giường.
Đoàn Triết hít sâu một hơi, đứng dậy khỏi ghế sô pha đi đến trước mặt Lâm Nhất, thần thái đã khôi phục vẻ thong dong bình tĩnh.
"Lâm Nhất, anh phải mở rộng tâm trí ra tôi mới biết được mấu chốt vấn đề nằm ở đâu." Hai tay hắn nắm lấy tay trái Lâm Nhất, đặt đồng hồ vào tay anh nhẹ nhàng hỏi, "Anh không muốn thoát khỏi bà ấy sao?"
Cảm nhận được ngón tay Lâm Nhất đang khẽ run rẩy, Đoàn Triết cố gắng thả ngữ tốc chậm hơn: "Không phải anh không thích người khác quan tâm săn sóc mình, chỉ là anh quá thất vọng với lòng quan tâm của người ta nên mới sợ hãi mình sẽ thất vọng một lần nữa."
Hắn ép tay Lâm Nhất thành tư thế nắm tay rồi thử buông lỏng ra.
Lâm Nhất rũ mắt nhìn đồ vật trong lòng bàn tay mình, là chính anh đã dung túng cho người này xâm phạm vào vùng an toàn của bản thân, hiện giờ sự việc đã phát triển theo chiều hướng không thể khống chế nổi nữa.
"Tôi về trước đây." Đoàn Triết tiến lên nửa bước, dùng một cánh tay ôm hờ Lâm Nhất vào ngực vỗ nhẹ sau lưng hai cái rồi nhanh chóng lui ra, miệng dặn dò, "Đừng ngủ quá muộn, sáng mai nhớ phải chạy bộ đấy."
*
"May mà chúng ta tới sớm, đi trễ thêm chút nữa không biết lại phải đợi bao lâu." Kỷ Xuân Sơn nhìn một hàng dài khách chen chúc bên dưới qua ô cửa kính, treo áo phao lên lưng ghế rồi hỏi Đoàn Triết, "Uống gì nào?"
Quán ăn này do Kỷ Xuân Sơn chọn, hắn ta và Thẩm Hòe Tự đã tới vài lần, cả rượu lẫn thức ăn đều rất được. Thường ngày nơi này vốn đã rất đông khách, tối nay lại là giao thừa, ngoài đường đâu đâu cũng là thanh niên trẻ tuổi tụ tập đi thành nhóm, nếu đến chậm một chút e là một cái ghế cũng không giành nổi.
Đoàn Triết chưa từng đến đây nên chỉ lơ đãng đáp: "Cậu cứ chọn đi, tôi uống gì cũng được." Nghĩ một chút lại nói, "Kêu cho tôi một phần mì ống trước đã."
Kỷ Xuân Sơn cầm điện thoại quét mã order, liếc mắt nhìn hắn một cái: "Cũng biết dưỡng sinh đấy, uống rượu còn phải kiếm đồ ăn lót bụng nữa à?"
"Trưa nay tôi không ăn cơm." Đoàn Triết không có tâm tình tung hứng, tùy tiện nói, "Mì ống thịt bằm là được rồi."
Kỷ Xuân Sơn thấy hắn không mấy hào hứng liền không trêu chọc nữa.