================
Lâm Nhất đi vào nhà, tiến thẳng đến bên giá đựng thuốc nhìn Đoàn Triết đầy khiêu khích, sau đó nuốt chửng mấy viên thuốc mà không cần nước.
Đoàn Triết thấy anh chuẩn bị đi vào phòng làm việc bèn lên tiếng nhắc nhở: "Vẫn còn kéo đàn à? Ngón tay anh đang không khỏe mà." Vừa rồi hắn để ý trong lúc Lâm Nhất buộc dây giày chỉ dùng ngón cái và ngón trỏ của bàn tay trái.
Lâm Nhất nghe vậy hơi dừng chân, rất thành thật "ừ" một tiếng nhưng không quay đầu mà vẫn ngoan cố chui vào phòng làm việc, đóng kín cửa lại. Hôm nay anh quả thật không thể kéo đàn, nhưng vẫn còn nợ Dương Khoan một bản nhạc phải viết cho xong.
Đoàn Triết đứng ngoài huyền quan khẽ thở dài.
Di động đột nhiên rung lên không ngừng trong túi quần, hắn lấy ra xem thử, người điện báo là Kỷ Xuân Sơn gọi hắn tối nay ra ngoài uống rượu.
Đoàn Triết không nhịn được phải hoài nghi: "Tối nay là giao thừa Tết dương lịch, Tự Thần vẫn thả cho cậu ra ngoài à?"
"Cho nên tôi chỉ có thể uống với cậu đến 9 giờ thôi." Kỷ Xuân Sơn nói, "Ngày mai hai chúng tôi đi du lịch rồi, sau đó còn đi Văn Xương xem tên lửa phóng đầu năm nên phải hai tuần nữa mới về Bắc Kinh. Tối nay cậu bận gì à?"
Ánh mắt Đoàn Triết quét về hướng cánh cửa phòng làm việc đóng chặt, đáp: "Không có."
*
Lâm Nhất ra khỏi phòng làm việc đã là hơn 2 giờ chiều.
Trong nhà yên tĩnh không một tiếng động, trên bàn trà đặt mấy hộp cơm còn chưa mở nắp. Toàn bộ phòng khách được ánh nắng chiều mạ lên một tầng sáng màu vàng kim, anh ra ban công hít ngửi mùi hương hoa nhài rũ nhàn nhạt, tranh thủ ngẩng đầu phơi nắng một lát.
Không biết bao lâu sau, cửa nhà vang lên tiếng mở khóa làm Lâm Nhất xoay nửa người nhìn thử. Là Đoàn Triết, trong tay còn cầm theo một chiếc túi giấy.
"Xong việc rồi à?" Thấy cơm nước trên bàn vẫn giữ nguyên hiện trạng, Đoàn Triết vừa thay giày vừa hỏi, "Sao anh còn chưa ăn cơm?"
Lâm Nhất không đáp lời mà nhìn kỹ logo nhãn hiệu bên ngoài túi đựng, logo kia là cùng một hãng với chiếc điện thoại anh đang sử dụng.
"Ngày mai tôi phải đi trực." Đoàn Triết đặt túi giấy lên bàn trà.
"Cậu không cần thông báo cho tôi đâu." Lâm Nhất quay đầu tiếp tục nhắm mắt phơi nắng.
Đoàn Triết đi đến bên cạnh anh, vươn tay ra: "Đưa di động cho tôi."
"Làm gì?" Lâm Nhất không buồn mở mắt.
Đoàn Triết từ bỏ đàm phán mà trực tiếp rẽ vào phòng ngủ, quả nhiên điện thoại của Lâm Nhất vẫn nằm chỏng chơ ở vị trí sáng nay ném xuống. Hắn cầm điện thoại lên trở ra ban công, dí trước mặt Lâm Nhất nói một câu "Nhìn cái đi".
Lâm Nhất theo phản xạ có điều kiện mở mắt nhìn, màn hình giải khóa.
Lâm Nhất quả thực dở khóc dở cười: "Cậu lại muốn chơi trò gì nữa?"
Đoàn Triết ngồi trên sô pha bấm bấm kéo kéo điện thoại một lát, đoạn móc đồ vật trong túi giấy ra. Lâm Nhất nhìn thấy bỗng dưng sầm mặt xuống, bước nhanh đến bên sô pha muốn cướp điện thoại về: "Trả đây."