Đồ Hoa - Bất Nhượng Trần

Chương 33




================

Tướng mạo Lâm Nhất vốn thanh tao lạnh nhạt, hai chữ này lại được anh bật ra rất quyến rũ mê say. Đoàn Triết đè một bên vai ấn người xuống gối đầu, dùng tư thế này thúc mạnh vào thân thể chặt chẽ ấm nóng bên dưới.

Lâm Nhất không nhớ đã từng nghe ai đó nói, nếu một tên trai thẳng bất đắc dĩ lên giường với đàn ông thì toàn bộ quá trình hoàn toàn phải dựa vào đầu óc tự tưởng tượng. Kỳ thật anh có chút tò mò, không biết nhóc trai thẳng luôn thích chịch anh từ đằng sau kia giờ phút này rốt cuộc trong đầu đang nghĩ đến ai.

Nhưng bây giờ chẳng còn quan trọng nữa, bởi vì anh đã nhanh chóng bị khoái cảm do tính ái mang đến thần phục, mỗi một lần vật to lớn ra vào trong thân thể cọ xát rất đúng chỗ đều khiến anh phải run lên vì vui thích.

Làm tình thật là tốt.

Thân thể trẻ trung sung sức thật là tốt.

Hết thảy mọi thứ quanh quẩn trong đầu đều bị một cây gậy th*t to lớn cương quyết chọc thủng.

Tiếng gọi giường của anh mang theo chút phóng đãng tự hủy, Đoàn Triết hơi nhíu mày nâng một tay lên áp vào gáy anh xoa xoa mái tóc ẩm ướt, tiết tấu thọc rút cũng giảm bớt một phần.

Lâm Nhất duỗi tay bám vào đùi hắn chủ động dâng phần thân dưới mình lên, gương mặt cọ cọ vào gối đầu mơ màng kêu lớn: "Nhanh... Nhanh nữa lên..."

Vóc dáng anh mảnh mai nhưng bờ mông tròn căng lại rất mềm, Đoàn Triết đổi tư thế thành ngồi quỳ, dùng hai tay siết chặt vòng eo mềm mại, dương v*t đâm rút theo biên độ nguyên cây không cho ai đường tránh thoát. Cặp mông trắng nõn bị giã liên tục rung rinh, dịch bôi trơn theo động tác giao hợp trào ra khỏi miệng huyệt rồi bị va quệt thành từng mảng, vừa nhớp nháp vừa ẩm ướt tựa như đầm lầy nguy hiểm dẫn dụ người ta sa chân vào.

Giữa cơn đâm thọc hung ác, Lâm Nhất chợt cong lưng ưỡn eo, Đoàn Triết thuận thế kéo anh lên ôm trước ngực, từ dưới thúc vào lỗ sau đang không ngừng co bóp. Tư thế này khiến hắn càng vào được sâu hơn, thân thể như bị dương cụ thô dài xuyên thủng làm Lâm Nhất kêu lên vài tiếng nức nở, toàn thân rơi vào cơn run rẩy mãnh liệt, cuối cùng yếu ớt dựa hẳn vào người Đoàn Triết.

Tinh dịch trắng đục tí tách nhỏ giọt xuống ga giường.

Lâm Nhất đờ đẫn nhìn xuống thân dưới, anh vừa bị người ta ** đến bắn.

dương v*t vùi trong cơ thể lại bắt đầu thọc rút theo biên độ nhỏ, thần trí đã hoàn toàn bị khoái cảm khuấy loạn. Lâm Nhất run rẩy bắn thêm một lần nữa trong đợt tiến công cuối cùng của Đoàn Triết, lỗ hậu nhiệt tình mút cắn cây gậy th*t khiến anh như phát điên.



Đoàn Triết phát ra mấy tiếng thở dốc từ cổ họng, dùng sức siết chặt thân thể mất sức đang dần trượt xuống, đâm mạnh vào vách thịt chật hẹp không ngừng co giật rồi bắn tinh.

Mặc dù là đêm đông nhưng thân thể hai người vẫn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Đoàn Triết ôm Lâm Nhất hít thở một lát mới buông lỏng bàn tay ra.


Thế nhưng biểu hiện của Lâm Nhất có hơi kỳ quặc. Anh vẫn quỳ bất động như bị ai yểm bùa, ngơ ngẩn nhìn vào một vị trí trong góc tường.

"Lâm Nhất?" Đoàn Triết dõi theo ánh mắt anh, trong phòng không bật đèn nên không nhìn rõ thứ gì cả.

"Không được rồi." Lâm Nhất vô cảm chớp chớp mắt.

Tầm mắt anh chỉ khóa vào một điểm làm trái tim Đoàn Triết chùng xuống. Hắn vặn mặt anh lại, nhìn anh hỏi: "Anh trông thấy thứ gì phải không?"

Lâm Nhất quay mặt nhìn về vị trí cũ, nhẹ giọng đáp: "Mẹ tôi."

Đoàn Triết yên lặng vài giây rồi hỏi tiếp: "Bà ấy đang tổn thương anh sao?"

Lâm Nhất lắc đầu: "Mẹ đang nói chuyện."

Đoàn Triết tháo bao cao su ra, di chuyển thân thể che trước người Lâm Nhất, mặt đối mặt tiếp tục hỏi: "Bà ấy đang nói những gì?"

"Mẹ nói, tôi và ba tôi không khác gì nhau."

Ngữ khí anh cực kỳ bình tĩnh, Đoàn Triết nhắm mắt hít sâu một hơi, lại mở mắt ra hỏi Lâm Nhất: "Lời bà ấy nói, anh có đồng ý không?"

Lâm Nhất thong thả gật đầu: "Bà ấy nói rất đúng."