=================
Đoàn Triết bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mở mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà xa lạ ngẩn người mất vài phút đồng hồ.
Hình như hắn vừa có một giấc mơ vừa dài vừa đáng sợ, hắn mơ thấy mình chạy vào núi tìm được Lâm Nhất chỉ còn thoi thóp hơi tàn, còn suýt nữa bị nhốt vĩnh viễn cùng anh trong đêm tuyết lạnh băng đó...
Không đúng.
Chiếc đồng hồ thông minh và hộp tai nghe cũ của hắn đang nằm trên tủ đầu giường cực kỳ bắt mắt.
"Lâm Nhất?" Đoàn Triết ngồi phắt dậy xốc chăn bước xuống giường.
Toilet không có người.
Tối hôm qua sau khi ngâm nước ấm xong, rõ ràng hắn đã ôm Lâm Nhất cùng chìm vào giấc ngủ.
Đoàn Triết vừa mặc quần áo vừa gọi điện thoại cho Lâm Nhất, vừa ấn nút xong mới nhận ra từ hôm qua đến giờ anh không mang theo di động. Thế nhưng chuyện bất ngờ là điện thoại lại có người nghe máy, giọng nói bình đạm của Lâm Nhất truyền vào ống nghe: "A lô."
"Anh đi đâu rồi?" Đoàn Triết dùng bả vai kẹp di động, vội vàng tròng quần vào rồi đi đến bên mắc áo lấy áo khoác.
"Trên con đường ngày hôm qua có một ngôi chùa, tôi đang đứng ngoài cửa đây." Lâm Nhất thoải mái trả lời.
Thực ra anh không định cố ý gây căng thẳng hay hù dọa ai, sau khi rời giường Lâm Nhất trở về khách sạn của mình kiểm tra độ ẩm hộp đàn, lại kiểm tra mấy tin nhắn trên điện thoại, cuối cùng mới dạo lang thang đến tận nơi này.
Đoàn Triết hộc tốc chạy như điên đi tìm, mãi đến khi từ đằng xa nhìn thấy Lâm Nhất ngồi trên bậc thềm đá trước chùa, sợi dây căng chặt trong đầu mới tạm thời thả lỏng xuống.
"Anh có thể đừng lẳng lặng chạy ra ngoài mà không nói tiếng nào được không?" Hắn vừa chạy vừa thở hổn hển, lúc nói chuyện cũng không khống chế được giọng điệu nên lộ rõ vẻ không vui.
Lâm Nhất cảm thấy khá mới lạ.
Người này thường thích tỏ thái độ ủ rũ hoặc bực bội, tình huống nổi giận đùng đùng như vậy vẫn là rất hiếm hoi.
Đoàn Triết bước nhanh lên bậc thang, cuối cùng dừng lại ở vị trí ngang tầm mắt Lâm Nhất.
Anh ném cho hắn một nụ cười lịch sự: "Cảm ơn bác sĩ Đoàn, cậu lại cứu tôi lần nữa rồi."
"Em không phải bác sĩ Đoàn."
"Thế cậu là ai?"
"Em là Đoàn Triết."
Lâm Nhất không nhịn được bật cười thành tiếng, hôm nay bác sĩ Đoàn lại muốn chơi chữ với mình cơ đấy.
"Buồn cười lắm à?" Sắc mặt Đoàn Triết vẫn nghiêm túc như cũ.
Hắn móc trong túi ra chiếc đồng hồ Lâm Nhất để lại khách sạn, bước một lần hai bậc thang đi đến trước mặt Lâm Nhất túm cổ tay trái anh lên.
"Máy theo dõi..." Lâm Nhất nhẹ giọng tự giễu, "Đeo vào lại cho tôi đi."
Vừa rồi anh mới ngồi suy nghĩ cẩn thận, sở dĩ Đoàn Triết có thể đuổi vào tận trong núi là bởi vì chiếc đồng hồ này có chức năng định vị GPS, ngay từ đầu hắn đã có ý đồ lén theo dõi tung tích của anh.
"Đúng vậy." Đoàn Triết vừa đeo đồng hồ cho anh vừa ra lệnh bằng ngữ khí cường hãn, "Không được tháo xuống nữa."
Lâm Nhất cụp mắt nhìn mặt đồng hồ bóng loáng, thành tâm thành ý đặt câu hỏi: "Bác sĩ Đoàn này, bệnh nhân tâm thần thì không xứng có chút quyền riêng tư hay sao hả?"
Đoàn Triết vẫn chăm chú nhìn anh một lúc lâu không nhúc nhích, đoạn chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt.
"Lâm Nhất, trước nay em chưa bao giờ muốn làm bác sĩ của anh, trước đây là không tự tin, bây giờ là không muốn làm." Hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất, nghiêm túc hỏi, "Anh có phân biệt được chúng khác nhau chỗ nào không?"
Lâm Nhất không đáp, chỉ nhíu mày.
Đoàn Triết hạ giọng xuống một chút: "Đúng là vì Trình Thanh Lộ nên em mới follow tài khoản Đồ Hoa, lúc vừa bắt đầu xác thật chúng ta cũng không có tình cảm thuần túy, nhưng nguyên nhân bắt đầu có quan trọng đến thế không? Từ lúc đó đến tận ngày hôm nay em chưa có bất kỳ giây phút nào xem anh trở thành một người khác." Đoàn Triết nghiến chặt răng, bất bình nói, "Cho nên, anh cũng không được phép nghĩ đến anh ta nữa."
Lâm Nhất càng hoang mang hơn.
"Em mệt mỏi vì phải làm keo dán cho đoạn tình cảm rách nát của hai người lắm rồi. Chuyện anh ta làm được em cũng làm được, thậm chí còn làm tốt hơn." Đoàn Triết né tránh ánh mắt anh, khó chịu bổ sung một câu, "Ngoại trừ đánh đàn."
Chờ hắn hạ mắt xuống lần nữa mới nhận ra Lâm Nhất đang cắn chặt môi dưới, nhìn hắn chằm chằm.
Đoàn Triết vươn tay sờ lên mặt anh, dùng ngón cái vuốt ve: "Đừng cắn môi."
Lâm Nhất đẩy tay hắn ra.
"Tôi không phân biệt được..." Anh nâng tay lên che mặt, hơi thở cũng trở nên dồn dập, "Tôi không phân biệt được bây giờ cậu là người thật hay ảo giác."
Đoàn Triết hỏi: "Tại sao lại không phân biệt được? Tại sao lại nghi ngờ em là ảo giác?"
"Đoàn Triết... Cậu ấy không có lý do..."
"Không có lý do gì cơ?"
"Không lý do..."
"Không có lý do để yêu anh sao?"
Đột nhiên Lâm Nhất ngơ ngẩn.
"Yêu", là một từ quá mức xa lạ, anh đã quen với chuyện không còn chờ mong gì vào "tình yêu".
"Lý do quan trọng đến như vậy à?" Đoàn Triết lại hỏi.
Lâm Nhất càng nhíu mày chặt hơn.