=================
Sau khi biết được Bạch Nghiên Sơ không có khả năng quay lại với Lâm Nhất, Đoàn Triết lập tức gọi điện thoại cho anh.
Lâm Nhất không tiếp.
Đoàn Triết nhìn định vị đứng yên trên di động, không chút do dự leo lên xe bus đến ngay nơi cần đến. Trên đường đi hắn thử liên lạc với Lâm Nhất thêm mấy lần nhưng bị anh từ chối toàn bộ cuộc gọi.
Đoàn Triết đành phải liên hệ Kỷ Xuân Sơn.
Kỷ Xuân Sơn cũng thử gọi cho Lâm Nhất, lần này anh lại tiếp.
Kỷ Xuân Sơn nói với Đoàn Triết, không nghe ra trong giọng Lâm Nhất có gì bất thường.
Hiện giờ quan hệ giữa hắn là Lâm Nhất đang trong tình huống khá vi diệu, anh không chịu nhận điện thoại của hắn hình như cũng khá hợp lý. Thế nhưng sau đó định vị của Lâm Nhất đột nhiên bắt đầu di chuyển, Đoàn Triết nhìn sắc trời dần tối qua kính cửa sổ xe, cảm giác bất an trong ngực càng thêm mãnh liệt.
Định vị cuối cùng dừng ở một vị trí hẻo lánh.
Sau khi phát hiện Lâm Nhất thiếp đi trong núi, Đoàn Triết vẫn luôn cố cưỡng ép bản thân giữ bình tĩnh, tuy Lâm Nhất đã mất ý thức nhưng các dấu hiệu sinh tồn vẫn còn khá ổn định. Hắn thử gọi điện cầu cứu mà không có kết quả, đành phải nửa lôi nửa cõng anh quay trở về.
Nhiệt độ ban đêm quá thấp làm tuyết đóng lại thành băng, hắn cõng một người đàn ông trưởng thành chân thấp chân cao bước từng bước trên con đường trơn trượt, không biết đã đi được bao xa, có lẽ còn chưa đến hai trăm mét thì gặp phải sườn dốc trước mặt.
Hắn thử trèo lên rất nhiều lần, cuối cùng nhận rõ một sự thật: Hắn không có cách nào cõng theo một người trưởng thành đã mất ý thức bò qua được dốc núi này.
Con dốc phủ tuyết chỉ cao chưa đến hai mét giờ đây biến thành một ngọn núi cao chót vót không thể vượt qua.
Hiện giờ, hắn lại nhận rõ một sự thật khác: Lâm Nhất đã đẩy tấm ván gỗ là hắn ra xa.
Hoặc nên nói là, hắn vốn dĩ không phải một tấm ván gỗ nổi, hắn không có năng lực trị bệnh cứu người.
Đoàn Triết cởi áo khoác của mình ra quấn chặt Lâm Nhất lại, sau đó nhét hai tay anh vào trong áo len, dùng chính nhiệt độ cơ thể giữ ấm cho anh. Vào lúc ý thức hắn dần dần mờ đi lại cảm giác trước ngực mình hơi nhồn nhột, Lâm Nhất đang vùi trong ngực dùng đầu ngón tay gãi gãi lên da hắn.
Đoàn Triết tập trung chút sức lực cuối cùng, nhắm mắt lại hỏi Lâm Nhất: "Anh có tự đi được không?"
Giọng hắn chỉ còn hơi thều thào, khớp hàm không ngừng run lập cập. Lâm Nhất đặt lòng bàn tay lên lồng ngực lạnh giá của hắn, bất đắc dĩ thở dài.
Tên ngốc này muốn chôn cùng mình luôn hay sao vậy.
Lâm Nhất chậm chạp gật đầu, đáp: "Được."
*
Lễ tân trực khách sạn không ngờ vào giờ này rồi mà vẫn có khách đến thuê phòng, lại còn là hai người đàn ông cõng nhau, áo khoác bọn họ đọng đầy tuyết cực kỳ chật vật khiến người ta không khỏi sợ hãi, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Đoàn Triết lại sốt ruột hỏi lần nữa: "Các cô có bồn tắm không?"
"Có... Có." Lễ tân tỉnh táo trở lại, sau khi đánh giá người đang nằm trên lưng Đoàn Triết mới cẩn thận hỏi thăm, "Anh ấy không sao chứ ạ? Có cần tìm bác sĩ không?"
"Tôi là bác sĩ đây." Đoàn Triết đặt Lâm Nhất xuống ghế sô pha sảnh chờ, lấy chứng chỉ hành nghề từ trong ví tiền ra, "Cho tôi một phòng có bồn tắm lớn."
Hắn đưa chứng chỉ hành nghề cho lễ tân, lại quay sang lục tìm căn cước công dân trên người Lâm Nhất. Căn cước công dân không tìm được, nhưng những thứ tìm thấy trong túi anh lại khiến hắn nghẹn ngào.