Phần 3/5
7
Tôi bị Lục Thời Hoành giam lỏng.
Anh ta coi tôi rất chặt, gần như một tấc không rời.
Suốt một tháng trời, anh ta bày ra vẻ mặt dịu dàng chưa từng có.
Nào là gửi cho tôi đủ các loại hàng xa xỉ, đồ đặt làm riêng như nước chảy.
Nào là sang tên nhà xịn, xe sang cho tôi không hề tiếc của.
Thậm chí anh ta còn tém cái nết cậu ấm cao ngạo lại mà bắt đầu hỏi han ân cần, che chở tôi quá mức.
"Nhan Nhan, em phải nghĩ cho kỹ vào. Rời xa tôi, em còn có thể sống sung sướng như này sao?"
......
Đâu phải thật sự tôn trọng tôi, anh ta chỉ muốn dùng cái lồng giam xa hoa phú quý này để hoàn toàn vây giữ tôi, khiến tôi cam tâm tình nguyện làm một con chim hoàng yến không danh không phận.
Tôi lạnh lùng nhìn Lục Thời Hoành, không hề khuất phục.
"Vừa chuẩn bị hôn lễ với Sầm Thiến Ninh lại vừa không chịu thả tôi đi. Thú vị chứ, Lục Thời Hoành?"
Không sai, Lục Thời Hoành và Sầm Thiến Ninh sắp kết hôn.
Fan của cặp đôi Hoành Ninh khắp chốn mừng vui như đang ăn tết trên Weibo.
Còn vị hôn thê hết đát tôi đây đương nhiên là bị bọn họ châm biếm chửi rủa đủ kiểu.
"Lục Thời Hoành, anh thả tôi đi đi. Tôi —— Ưmm!"
Rõ ràng đã quyết định kết hôn với Sầm Thiến Ninh nhưng mỗi khi tôi nhắc đến chuyện rời đi thì Lục Thời Hoành sẽ lập tức bỏ chiếc mặt nạ dịu dàng xuống, lộ ra bản chất ngang ngược.
Anh ta gặm cắn đôi môi của tôi không chút thương tiếc, có chảy máu cũng không thèm quan tâm chỉ để chặn mồm tôi.
"Nhan Nhan, đừng khiêu khích sự nhẫn nại của anh."
Lục Thời Hoành lạnh mặt.
Tôi dùng sự im lặng cứng đầu đối chọi.
Đương nhiên, trong lòng tôi đang cười thầm.
Tôi cười Lục Thời Hoành vì anh ta không nhìn thấu tôi, cũng không nhìn thấu chính mình.
Anh ta không hề nhận ra dạo này thời gian anh ta ở bên tôi nhiều hơn thời gian ở cùng Sầm Thiến Ninh.
Ngay cả những khâu quan trọng nhất như thử váy cưới anh ta cũng lấy cớ bận việc mà từ chối không đi.
Trên thực tế, ngày đó kinh nguyệt của tôi ‘đúng lúc’ đến trước thời hạn, ‘việc bận’ anh ta nói với Sầm Thiến Ninh là ở cùng tôi nguyên ngày, mua thuốc giảm đau, nấu nước đường đỏ và dùng lòng bàn tay ấm áp làm nóng bụng cho tôi.
Mãi đến khi vất vả dỗ tôi ngủ xong anh ta mới rảnh tay gọi điện thoại cho vợ sắp cưới.
Lúc anh ta nói ra hai từ ‘không rảnh’ qua điện thoại, tôi đây đang ‘ngủ’ bên cạnh khe khẽ rên rỉ một tiếng.
Tôi nghĩ, Sầm Thiến Ninh chắc chắn nghe thấy.
Với tính cách của cô ta, sao có thể ngồi yên.
Nếu như lúc đầu cô ta chỉ ghét cay ghét đắng khuôn mặt na ná mình của tôi thì giờ phút này nhất định cô ta đã ý thức được tôi khác biệt hẳn so với mười bảy cô nàng ‘Hoàn Hoàn’ đi trước.
Đây là lần đầu tiên Lục Thời Hoành nói dối có lệ với Sầm Thiến Ninh vì một cô gái khác, lại còn đúng ngay ngày thử váy cưới quan trọng.
Tôi nghĩ, chắc hẳn cô ta phải nhận ra cảm giác nguy hiểm chưa từng có.
Cô ta tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết.
8
Quả thật không ngoài dự đoán của tôi.
Nửa tháng nữa trôi qua, lúc này chỉ còn một tuần nữa là đến lễ thành hôn.
Lục Thời Hoành bỗng nhiên có việc gấp phải xử lý, không thể không rời khỏi biệt thự.
Chân trước anh ta vừa đi thì chân sau Sầm Thiến Ninh dẫn một đám người rồng rắn kéo đến.
"Con nhỏ đê tiện!"
Tùy tùng của Sầm Thiến Ninh ấn tôi quỳ trên mặt đất.
Tôi chỉ có thể ngước đầu nhìn lên cô ta, nhìn khuôn mặt giận dữ ghen tỵ đến méo mó vặn vẹo kia.
Móng tay của cô ta rất dài, quẹt rách mặt tôi.
Sầm Thiến Ninh thật sự hận cực kỳ.
Hết cái tát này đến cái tát khác rơi xuống mặt tôi, cái nào cái nấy cũng dồn hết sức.
Tới cái tát thứ hai mươi bốn, chắc là tay đau nên cô ta mới chịu dừng lại.
Sau khi phát tiết một chút lửa giận, cô chiêu cuối cùng cũng dịu lại xíu xiu.
Cô ta nhìn tôi với vẻ mặt thâm trầm, cười lạnh lùng:
"Mày cho là chỉ với khuôn mặt hao hao tao này mà có thể cướp đi thứ gì sao?"
"Thứ thấp hèn! Mày cùng lắm cũng chỉ là công cụ phát tiết dục vọng của anh ấy."
"Cái loại dân đen dưới tầng chót như mày, tao đánh còn ngại bẩn tay."
"Mày mà xứng tranh với tao á?"
Nói rồi cô ta thoáng liếc qua đám tay chân sau lưng.
Có người biết ý bưng một chậu ‘nước’ tới.
Sầm Thiến Ninh bình thản nói:
"Thế này đi, tự mày rửa mặt bằng chậu nước kia, rửa cho sạch cái mặt đê tiện của mày xong thì tao sẽ bỏ qua cho, thấy sao?"
Tôi thấy nực cười.
Gương mặt này của tôi phẫu thuật dựa theo mặt cô ta đấy. Mặt tôi đê tiện thì cái bản mặt của cô ta như nào?
Nguồn gốc đê tiện thuần chủng à?
Còn chậu nước mà Sầm Thiến Ninh sai người bưng tới kia, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết không thể nào là nước trắng bình thường.
Tôi nhớ ra trong số mười bảy cô gái thế thân trước kia có một người rất giống Sầm Thiến Ninh.
Nghe nói cô ấy đang đi trên đường thì bỗng dưng bị hắt acid.
Cả khuôn mặt của cô ấy bị ăn mòn đến biến dạng, phải làm hai mươi lần giải phẫu thẩm mỹ mới tạm ra hình người.
Tôi trơ mắt nhìn chậu ‘nước’ cách mình càng ngày càng gần, trưng ra dáng vẻ hoảng loạn nhưng trong đầu lại đang thầm đếm ngược:
Năm, bốn, ba…
"Các người đang làm cái trò gì đấy?"
Giọng nói tức giận của Lục Thời Hoành vang lên.
Anh ta thở hồng hộc, hẳn là chạy về không dám trì hoãn một giây nào.
Tôi lặng lẽ tặng một like cho dì Ngô giúp việc.
Lúc đám người này vừa mới xộc vào, dì Ngô đã lén trốn đi gọi điện thoại mật báo.
May mà Lục Thời Hoành về nhanh.
Dù đã có chuẩn bị sẵn, lúc này tôi vẫn phải thở phào một hơi.
Sầm Thiến Ninh bị bắt quả tang nhưng không hề chột dạ.
Cô ta lạnh lùng cười một tiếng, quay sang nói với tay sai của mình.
"Ngơ ra làm gì? Tiếp tục đi!"
Đám người kia răm rắp nghe lời, lập tức có người đứng ngay ra đè đầu tôi xuống, định ấn cả mặt tôi vào trong chậu.
"Tôi bảo dừng tay!"
Dưới tình thế cấp bách, Lục Thời Hoành phi lại đá vào cổ tay của kẻ đang bưng cái chậu.
Cả chậu ‘nước’ bị hất bay ra ngoài.
Lục Thời Hoành rất biết căn góc độ, ‘nước’ bị hắt về hướng ngược lại, không một giọt ‘nước’ nào chạm được vào người tôi.
Không khéo rằng đối diện tôi chính là Sầm Thiến Ninh.
"Á!!!!!"
Trong nháy mắt tiếng kêu thảm thiết của cô chiêu vang vọng cả tòa biệt thự.
Thật ra ‘nước’ chỉ ăn mòn mấy lỗ trên váy cô ta, bắn vào đùi chút chút mà thôi.
Không đau là bao nhưng về mặt thái độ thì khác.
Việc này nghĩa là Lục Thời Hoành lựa chọn tổn thương cô ta để cứu tôi.
Mắt Sầm Thiến Ninh lập tức đỏ bừng.
Cô ta nhìn Lục Thời Hoành, không dám tin vào những gì trước mắt.
"Vì con khốn này mà đối xử với em như vậy ấy hả?"
Lục Thời Hoành không thèm nhìn cô ta luôn.
Anh ta ngồi xổm xuống, xót hai má tôi bị Sầm Thiến Ninh tát cho sưng tấy lên rồi vội vàng kiểm tra người tôi, hỏi:
"Thế nào, có không cẩn thận bị bắn vào da không?"
Sầm Thiến Ninh giận điên, hoàn toàn không còn dáng vẻ cô chiêu tự phụ sang chảnh ngày thường mà hơi phát rồ, cô ta hét to:
"Anh quan tâm nó? Anh quan tâm nó!"
"Lục Thời Hoành, có phải anh quên là ai sắp kết hôn với anh rồi không?"
"Sao anh có thể đối xử với em như vậy!"
Hình như đến lúc này, Lục Thời Hoành mới nhận ra sự hiện diện của cô ta.
Anh ta lạnh lùng quay đầu nhìn lại.
Cả ánh mắt lẫn giọng điệu đều đầy nguy hiểm mà Sầm Thiến Ninh chưa từng thấy bao giờ.
"Em còn dám xuất hiện trước mặt Nhan Nhan một lần nữa,..."
"...thì cái hôn lễ này cũng không cần làm nữa đâu."
Sầm Thiến Ninh hoảng loạn thật rồi.
Cô ta ngơ ngác đứng tại chỗ, nước mắt lã chã tuôn rơi như thể không ngờ tới ngày này.
Trước mặt cô ta, Lục Thời Hoành ngang nhiên bênh vực, ôm một cô gái khác vào lòng như báu vật, còn vì cô gái đó mà tổn thương mình, thậm chí buông lời cay đắng như vậy ——
Rõ ràng, từ nhỏ cô ta đã cầu nguyện: ‘Lớn lên nhất định phải gả cho Lục Thời Hoành.’
Rõ ràng, Lục Thời Hoành cũng đã đồng ý: ‘Đời này anh sẽ chỉ yêu một mình em.’
Vì sao bây giờ lại thế này?
Vì cái gì?
Sầm Thiến Ninh kinh ngạc đứng rất lâu, cứ vậy trơ mắt nhìn Lục Thời Hoành hỏi han tôi ân cần mà không liếc cô ta lấy một cái.
Cuối cùng, cô ta nghẹn ngào mở miệng.
"Em biết rồi."
"Anh Hoành, em sẽ ngoan mà."
"Ngoan ngoãn chờ anh đến cưới em về nhà."
"Anh đừng bơ em có được không?"
Công chúa nhỏ lá ngọc cành vàng kiêu căng tự mãn lần đầu tiên lộ ra dáng vẻ hèn mọn yếu ớt như này.
Lại còn là trước mặt đứa thấp kém mà bản thân ghét nhất, coi thường nhất nữa chứ.
Tôi quả thực không nhịn nổi muốn cười đến lăn lộn.
Lục Thời Hoành dao động rồi.
Bàn tay anh ta ôm tôi bất giác siết chặt thêm.
Một hồi lâu sau anh ta rầu rĩ nói:
"Ừ."
Sầm Thiến Ninh dẫn tay chân của mình rời đi.
Cô ta rất giữ lời, nói được làm được, không hề quấy rầy tôi nữa.
Tôi biết, cô ta yêu Lục Thời Hoành thật, cũng rất coi trọng cuộc hôn nhân này.
Nếu không thì cũng không đến nỗi từ bỏ lòng tự trọng và tém cái nết khó ưa lại chỉ để xin anh ta hồi tâm chuyển ý.
Thế nhưng mà công chúa ơi,...
Tôi có thể kéo Lục Thời Hoành đứng về phía mình một lần thì cũng sẽ có vô số lần tiếp theo.
Cán cân trong lòng anh ta đã nghiêng rồi, ra sức bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người cũng có ích gì?
9
Hôn lễ thế kỷ của Lục Thời Hoành và Sầm Thiến Ninh khiến cả nước phải trầm trồ.
Tôi đi đến bất kỳ ngóc ngách nào cũng thấy có người bàn tán, hâm mộ bọn họ cực kỳ.
Ngay cả TV trong sảnh bệnh viện cũng chiếu phát sóng trực tiếp tại hiện trường.
Sầm Thiến Ninh hôm nay quả thật rất đẹp.
Váy cưới trắng tinh không chút tì vết.
Hoa bách hợp trắng muốt hoàn mỹ.
Nhưng vì sao bên trong lại chứa một trái tim đen tối như vậy?
Cô ta cười hạnh phúc vô cùng, như thể đã hoàn thành tâm nguyện quan trọng nhất đời mình, như thể đã nắm trong tay báu vật có một không hai không gì sánh kịp.
Chỉ có tôi chú ý đến cô ta đang níu chặt vải áo của Lục Thời Hoành, sợ một giây sau báu vật sẽ vuột khỏi tay mình.
Cũng chỉ có tôi chú ý đến vẻ mặt của Lục Thời Hoành, thờ ơ hờ hững, thậm chí có chút ngơ ngác.
Từ đầu tới cuối anh ta chưa từng nở lấy nổi một nụ cười.
MC cất tiếng:
"Anh Lục Thời Hoành, anh có nguyện ý cưới chị Sầm Thiến Ninh đây làm vợ, yêu thương, chung thủy, bất kể nghèo khó hay bệnh tật, bất kể còn sống hay đã chết..."
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lục Thời Hoành vang lên.
Sầm Thiến Ninh định cản theo bản năng nhưng Lục Thời Hoành đã nhận cuộc gọi không chút do dự.
Tức khắc, mặt anh ta biến sắc.
Dù cách cả cái màn hình, nghe không rõ tiếng trong điện thoại tôi cũng đoán được đại khái.
Hẳn là dì Ngô gọi và báo cho anh ta biết tin rằng tôi bỏ đi rồi.
Nói không chừng dì ấy còn nói thêm một hai câu kiểu:
"Có một tờ giấy khám thai trong ngăn tủ ở phòng cô Thẩm."
"Cô ấy mang thai ba tháng rồi."
Những người khác thi nhau đoán xem đầu dây bên kia đang nói cái gì.
Sầm Thiến Ninh ở ngay cạnh, chắc hẳn là nghe được hết.
Mặt cô ta dần trắng bệch, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ đáng thương sắp đổ gục đến nơi.
"Anh Hoành, đừng đi."
"Xin anh, đừng đi."
Cả người ở trong lẫn ở ngoài màn hình đều dỏng tai lên hóng.
Bọn họ đang suy đoán rốt cuộc là có chuyện gì mà cô công chúa nhỏ kiêu ngạo nhất đất Bắc Kinh này phải hạ mình hèn mọn như thế.
Lục Thời Hoành quay đầu, cau mày nhìn Sầm Thiến Ninh một cái rồi dứt khoát gạt tay cô ta ra.
Anh ta không giải thích gì thêm, đi thẳng khỏi lễ đường, thậm chí còn sải bước chạy như đang lao tới một nơi khác quan trọng hơn.
Sầm Thiến Ninh ngã ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn anh ta rời đi.
Cô ta vươn tay trong vô thức, muốn níu lại vạt áo của người thương nhưng chỉ chớp mắt trên tay đã không còn gì.
Cô ta trắng tay.
Sầm Thiến Ninh cứ ngồi im, ngẩn ngơ rơi nước mắt, mặc kệ cả thế giới xem trò cười của mình, xì xào bàn tán, chế giễu, đàm tiếu bản thân.
Người ở hiện trường thì thầm to nhỏ, người trên mạng càng bùng nổ thảo luận hơn.
Chỉ có một mình tôi núp trong góc khuất của sảnh bệnh viện, cười đến gập cả người, cười đến nước mắt giàn giụa.
Nhân lúc cô hạnh phúc nhất, lúc cô tự cho là đã đạt được hết thảy mà đạp đổ mọi thứ cô có…
Sầm Thiến Ninh, quà cưới tôi tặng cô đấy, có vừa lòng không?