Đồ Giả

Chương 2




Phần 2/5

4

Sau khi Sầm Thiến Ninh biết tin thì mua vé máy bay, trở về từ nước ngoài ngay trong đêm.

Buổi tối trước ngày cô ta về nước, Lục Thời Hoành ôm tôi, ngón tay hững hờ lướt trên mặt tôi.

"Đến lúc đó em tự hiểu cái gì nên nói cái gì không nên nói đấy."

Tôi khẽ gật đầu, nói một câu "Em biết!" rồi bắt đầu chu đáo chuẩn bị quần áo để ngày mai Lục Thời Hoành mặc đi gặp Sầm Thiến Ninh.

Lúc tin tôi và anh ta đính hôn truyền ra ngoài, hầu hết cư dân mạng đều mắng tôi xa xả trên Weibo, chỉ có lác đác vài người cho rằng đây là thủ đoạn Lục Thời Hoành dùng để kích thích Sầm Thiến Ninh.

Tiếc ghê, bọn họ đoán đúng chân tướng rồi.

Gần một năm trời Sầm Thiến Ninh không ló mặt về nước, sếp Lục hết kiên nhẫn nên ra chiêu này luôn.

Tôi hết sức phối hợp từ đầu đến cuối,.

Tôi có thể trụ lại bên người Lục Thời Hoành lâu như vậy trừ gương mặt này ra thì chính là nhờ sự ngoan ngoãn phục tùng.

Thật sự ngoan ngoãn phục tùng, kiểu không hề còn chút tự trọng nào ấy.

Lục Thời Hoành thích trò chơi điện tử dạng cạnh tranh, tôi lập tức mày mò học chơi thứ trước kia chưa từng nghe qua lấy một lần chỉ để có thể chơi cùng anh ta mỗi ngày.

Lục Thời Hoành muốn ăn quả óc chó, tôi tự tay tách hạt, tách đến mức mòn cả móng, mười đầu ngón tay trầy nát bét.

Lục Thời Hoành thường xuyên say rượu, để anh ta từ bỏ thói hư tật xấu này, anh ta uống bao nhiêu thì tôi cũng uống theo bấy nhiêu.

Người chưa từng dính hơi cồn nốc một lúc tận hai cân rượu đế.

Kết quả thủng dạ dày, suýt chút bay luôn cái mạng quèn.

Từ đó về sau, Lục Thời Hoành rất ít khi uống rượu.

Thậm chí không lâu sau, anh ta cai cả thuốc lá.

Đám anh em bạn chú của anh ta cũng thay đổi thái độ với tôi.

Ban đầu, bọn họ chỉ coi tôi như một món đồ chơi có thể tùy ý đùa giỡn, trêu ghẹo mua vui nhưng lâu dần, có người mủi lòng thương cảm.

"Anh Lục, con bé Thẩm Nhan này kể ra cũng không tệ đâu."

"Anh đừng thế nữa, lỡ dở người ta."

Nghe lời khuyên của bọn họ, Lục Thời Hoành chỉ hơi bực bội xoa vị trí giữa mày.

"Bớt nhúng tay vào chuyện của anh mày giùm."

Có một vị thiếu gia cười cợt tí tởn nói:

"Anh Lục, bao giờ anh chơi chán rồi thì phải ới cho thằng em một tiếng đấy nhé. Em không ngại đổ vỏ đâu."

Nói xong tên đó bóp eo tôi một cái, ghê tởm vô cùng.

Mặt Lục Thời Hoành tức khắc đen như đáy nồi, xách bình rượu choảng luôn, còn đạp gãy cái tay chạm vào người tôi.

Nhìn đi, bấy lâu nay sớm tối bên nhau, trong lòng Lục Thời Hoành vẫn có tý chỗ trống cho tôi đúng không?

Nếu không phải thế thì tôi cũng không dám mở bộ phim thần tượng chiếu mạng ngốc nghếch ngây thơ ngọt ngào trước mặt anh ta.

Trong phim, nhân vật nam chính giả bộ kết hôn với nữ phụ để cho nữ chính chút kích thích, sau khi nữ chính biết tin thì chạy như bay tới ngăn cản hôn lễ.

Giữa lễ đường, hai người tỏ tình với nhau rồi cởi bỏ hiểu lầm.

Nhân vật nữ chính mặc vào chiếc váy cưới vốn được chuẩn bị cho mình.

Kết phim hạnh phúc mãi mãi bên nhau.

Khả năng tiếp thu của sếp Lục rất xuất sắc, rập khuôn kịch bản trong chớp mắt.

Hiện tại, nam chính và nữ phụ tôi đây đã vào vị trí cả rồi, chỉ chờ nữ chính về nước nữa thôi là vở diễn này có thể mở màn được luôn.

5

Sầm Thiến Ninh về nước, bạn bè quen biết mở tiệc tẩy trần cho cô ta.

Trong phòng bao của quán bar, tôi ngồi trên đùi Lục Thời Hoành, bị anh ta ôm vào lòng.

Anh ta biết rõ tôi không thích mấy chỗ như này, thừa hiểu tôi ghét tỏ ra thân mật trước mặt người khác thế nào, cũng phát hiện sau lần thủng dạ dày kia tôi không được chạm vào đồ uống có cồn nữa.

Nhưng Lục Thời Hoành vẫn nhét vào tay tôi cả một ly vang đỏ yêu cầu tôi dùng miệng đút rượu cho anh ta.

Chỉ vì Sầm Thiến Ninh đang ngồi đối diện.

Tôi hơi cụp mắt, ngoan ngoãn vâng lời.

Môi còn chưa chạm nhau thì sau gáy đã nhói lên một cái.

Sầm Thiến Ninh túm tóc tôi giật ngược lại rồi đẩy ra.

Trong lúc xô xát, ly rượu rơi xuống đất, vỡ vụn.

Có mảnh thủy tinh đâm vào lòng bàn tay tôi, cả máu tươi lẫn rượu vang loang lổ nhuộm đỏ làn váy trắng.

Lục Thời Hoành không thèm nhìn tôi, hơi nhếch khóe môi nhìn sang Sầm Thiến Ninh với vẻ miễn cưỡng.

"Cô Sầm đây định làm gì thế? Tôi với bạn gái tôi hôn nhau hình như chẳng liên quan gì đến cô Sầm mà nhỉ."

Giọng Lục Thời Hoành thờ ơ.

Mắt Sầm Thiến Ninh đỏ bừng lên.

"Lục Thời Hoành, anh thắng rồi."

"Em thừa nhận em vẫn chưa buông được anh, thoả mãn rồi chứ?"

Ý cười trên khóe môi Lục Thời Hoành càng đậm.

Không để anh ta kịp nói gì, Sầm Thiến Ninh lại nức nở:

"Em biết anh đang cố ý kích thích em, nhưng anh biết em ghét nhất đụng hàng với người khác."

"Vì sao anh phải dùng cái ngữ hạ đẳng thấp hèn này để kích thích em?"

"Nó mà xứng làm thế thân của em à?"

Nói rồi cô ta mang đôi mắt đỏ hoe chạy ra ngoài.

Xung quanh có người cười nói:

"Anh Lục, chơi quá trớn rồi nè."

"Còn không mau đuổi theo em Sầm đi chứ gì nữa?"

Lục Thời Hoành nhíu mày chậc một tiếng, cuối cùng vẫn đứng dậy đuổi theo Sầm Thiến Ninh.

Đám đông đang cười vang như là xem được một vở kịch hay.

Ai cũng nhận ra Lục Thời Hoành chỉ dùng tôi để kích thích Sầm Thiến Ninh.

Không ai thắc mắc nghi ngờ tình cảm của Lục Thời Hoành đối với Sầm Thiến Ninh.

Cũng không có ai tin Lục Thời Hoành sẽ thật sự đính hôn với tôi.

Từ đầu đến cuối tôi chỉ là một tên hề, là một công cụ hình người râu ria không quan trọng.

Tôi chậm rãi đứng lên trong tiếng cười, bình tĩnh nói một câu với những người có mặt:

"Xin thứ lỗi, tôi đi trước."

Tiếng cười nhỏ lại một chút.

Giống như đến lúc này bọn họ mới ý thức được tôi vẫn đang ở đây.

Tôi không để ý phản ứng của bọn họ nữa, rời đi không ngoảnh lại.

6

Ra khỏi phòng bao, tôi tìm luôn một nhà trọ giá rẻ, ở đó liền ba ngày.

Trong ba ngày này, phần lớn thời gian tôi chỉ ngủ, tỉnh dậy thì gọi đồ ăn giao ngoài, hài lòng vô cùng.

Hết ba ngày, cuối cùng Lục Thời Hoành cũng tìm tới nơi.

Trông anh ta không được tử tế lắm.

Tóc tai rối bời, hai mắt đỏ bừng, râu ria lởm chởm.

Thậm chí anh ta vẫn mặc nguyên bộ quần áo từ ba ngày trước.

Tôi trưng ra vẻ kinh ngạc rất đúng mực rồi lập tức lại nở nụ cười dịu dàng như thường ngày.

"Sao anh lại đến tìm tôi thế?"

"Bên cô Sầm thế nào rồi?"

"Hai người nói chuyện ra sao?"

Lục Thời Hoành bơ đẹp tất cả các câu hỏi của tôi.

Anh ta nhìn tôi chòng chọc, ánh mắt như sói đang chuẩn bị xé xác con mồi.

"Ba hôm nay sao không về nhà?"

Giọng Lục Thời Hoành hơi khàn khàn pha lẫn chút nguy hiểm.

Tôi lùi về sau một bước, khẽ nhăn mày:

"Cô Sầm đã trở về rồi. Tôi lại ở đó thì không được hay đâu."

Lục Thời Hoành khẽ giật mình, bực bội nói:

"Em có ý gì?"

Tôi tiếp tục lễ phép biết điều đáp:

"Anh yên tâm, tôi sẽ không bám chết không buông. Hai hôm nữa tôi sẽ đến gom sạch đồ của mình ở biệt thự."

"Cam đoan thu dọn sạch sẽ, không để cô Sầm thấy rồi phiền lòng."

Lục Thời Hoành nhìn tôi, như kiểu không dám tin vào tai mình.

"Thẩm Nhan, ý của em là, em muốn chia tay tôi?"

Nghe câu hỏi này, tôi khẽ cau mày chậm rãi nói:

"Cô Sầm đã về rồi, chẳng lẽ tôi không nên chia tay với anh ư?"

"Em mơ đi!"

Lục Thời Hoành thốt lên.

Anh ta sát lại gần tôi như bản năng, hung tợn nắm chặt cổ tay tôi.

Lục Thời Hoành ra sức siết, xương tôi như sắp bị bóp nát đến nơi.

Tôi đau đến hét lên mà anh ta không hề thả lỏng mảy may, ngược lại còn tiện thể kéo tôi vào lòng mình.

Anh ta nhìn xuống tôi, hai mắt vằn tơ máu đỏ:

"Tôi chưa nói chia tay, ai cho phép em tự tung tự tác?"

Tượng đất cũng biết giận, thỏ cáu cũng biết cắn đấy nhé.

Tôi hồng vành mắt, ngẩng đầu nhìn anh ta:

"Hai người chuẩn bị quay về bên nhau rồi tôi còn ở lại làm cái gì? Làm kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm keo sơn của anh chị hay sao?"

"Lục Thời Hoành, tôi không thiếu tự trọng đến mức ấy."

Lục Thời Hoành run lên một thoáng.

Hiển nhiên, anh ta chưa từng nghĩ đến việc đặt tôi ở vị trí nào khi Sầm Thiến Ninh trở về.

Nhưng rất nhanh bản chất ngang tàng trong anh ta đã đưa ra đáp án thay chủ nhân.

"Làm kẻ thứ ba thì có sao? Tôi còn không nuôi nổi em à?"

"Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi thì chắc chắn tôi sẽ không bạc đãi em."

"Bốp ——"

Tôi trở tay cho Lục Thời Hoành một bạt tai, hai mắt rưng rưng, không dám tin vào những gì mình vừa nghe.

"Lục Thời Hoành, anh khốn nạn nó vừa! Trong mắt anh, tôi là người tự hạ mình thấp hèn như thế ấy hả?"

Tôi kiên cường trừng mắt nhìn anh ta.

"Anh cho rằng tôi không có anh thì không sống nổi à?"

"Anh nghĩ tôi không có tự trọng, không có tình cảm sao?"

"Anh dựa vào cái gì mà nhục nhã tôi như vậy?"

"Tôi nói cho anh biết! Trước giờ tôi làm đủ trò là bởi vì tôi thích anh, yêu anh nên mới cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì vì anh chứ tuyệt đối không phải bởi vì tôi là con chó dễ dãi không có lòng tự trọng chỉ biết quấn lấy chủ."

"Anh có từ chối tôi một ngàn lần một vạn lần tôi vẫn có đủ dũng khí để tiếp tục bước về phía anh, nhưng anh đã tìm được tình yêu đích thực của mình rồi thì lòng tự trọng của tôi không cho phép mình tiến về phía anh thêm bất kỳ một bước nào nữa."

"Lục Thời Hoành, chúng ta vẫn nên đừng gặp lại nữa thì hơn. Tốt cho cả anh, cả tôi, lẫn cô Sầm... Ưmmm."

Tôi còn chưa dứt lời thì thân hình cao lớn của Lục Thời Hoành đã xáp vào.

Anh ta sa sầm mặt phát sợ, không để ý đến sự giãy dụa của tôi mà lôi cà vạt ra trói nghiến tay tôi lại.

"Nhan Nhan ——"

Rõ ràng là gọi tên thân mật nhưng giọng điệu của Lục Thời Hoành lại lãnh đạm không mang chút độ ấm nào.

"Tôi chiều em quá đúng không, để em biến thành không biết phép tắc gì thế này."

"Xem ra cần phải, trừng phạt em cho ra trò."