Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đồ Diệt Thương Sinh

Chương 22: Đến Băng Cung




Chương 22: Đến Băng Cung

Tạ đạo hữu GDWNG96597 quà!! ^^

Tác đã trở lại sau thời gian dài công việc stress nặng!

--------------

Sau khi tự mình phân phối phòng thì mọi người ai về phòng người nấy và hầu như rất ít ai ra ngoài, Võ Hoàng có lén dò xét thì phát hiện là bọn họ trong phòng tu luyện, cố gắng giành giật từng phút từng giây để trở nên mạnh hơn.

Biết được việc này thì Võ Hoàng cũng cảm thán không thôi, trước đây đọc truyện xem phim Tung Của luôn thấy là các thiếu gia, tiểu thư hay các thiên tài trang bức này kia trêu chọc mọi người suốt ngày không lo tu luyện chỉ dựa vào tài nguyên gia đình chồng chất mà lên, tính cách thối không chịu nổi thì thực tế khác hoàn toàn, mặc dù thiên phú tốt và tài nguyên nhiều nhưng những người ở đây một người so với một người đều cố gắng hơn nhiều, có thể tu luyện tăng thực lực tuyệt không ra ngoài lãng.

Dò xét xong thì Võ Hoàng cũng tranh thủ học tập thêm kiến thức đâu, lần này hệ thống lão tốt bụng cho hắn hơi nhiều đồ vật, tận ba món một cách đấu, một đề thăng huyết mạch, một đống kiến thức bậc 4 đâu, nhìn đã thấy nhiều rồi.

Mà nói đi nói lại, mấy thứ này tặc khó học, đến nay ánh sáng thuật cách đấu hắn cũng mới học được 1% mà thôi, mà cái này càng về sau càng khó, dự là muốn đạt được sử dụng trong thực tế thì ít nhất phải được 10% nhưng mà cái này nghe có chút hơi huyễn hoặc, hắn bây giờ mỗi ngày luyện ít nhất một vạn lần mà chỉ tăng có 0.01% đâu, tặc lâu, không biết học xong còn muốn là năm nào tháng nào.

Nói xong nhân vật chính có kim thủ chỉ, có hệ thống nhấn phát học ngay 100% đâu? Tiểu thuyết toàn lừa người, phải học đã đành còn phải kiếm năng lượng, tiền,...vân vân và mây mây hàng đống thứ, nghĩ lại Võ Hoàng cũng thật là ước ao có được cái hệ thống mà nó buff cho bản thân như trong các truyện ngày xưa hắn đọc.

Nhìn người khác hệ thống mà thấy mê, còn bản thân mình hệ thống đâu? À thôi không nghĩ nữa, lỡ mồm nói ra thì lại bị tên hệ thống đỗi nghẹn c·hết.

Nhà ai hệ thống còn đỗi chủ ký sinh, còn tặc mẹ nó nghiện đỗi...

Võ Hoàng yên lặng phun mấy ngụm nước miếng sau đó lẳng lặng tiếp tục huy quyền, mồ hôi nhễ nhại từng hạt từng hạt lăn xuống như suối, đến lúc đói bụng thì dừng lại ăn rồi lại học tập thứ khác.

Cũng may là hắn có dự trữ thức ăn từ Mê Vụ Sâm Lâm chứ không thì cõ lẽ hắn đói c·hết thật, nói xong tu tiên có thể tích cốc đâu, thuần tuý lừa gạt trẻ em, mỗi ngày hắn đều phải ăn có được không, mà phải ăn nhiều và đồ ăn đều phải là Hư Thần kỳ, nếu thấp hơn thì hắn ăn hầu như không thấy no bụng, mà khốn khổ càng ngày sức ăn hắn lại càng cao, mới đầu chỉ một cái cánh một cái đùi là no, giờ là nguyên con rồi, có lẽ ít lâu sau hắn phải vài con một lần ăn.

Có khi phải tranh thủ đi các cấm địa còn lại dạo kiếm ít đồ ăn và năng lượng để tranh thủ lên Trung Thiên, cứ đà này Hạ Thiên chưa kịp làm gì thì hắn đã lạnh thấu vì đói.

Hằng ngày Võ Hoàng duy trì đều đặn lịch trình tập luyện của bản thân, được 17 ngày sau thì cuối cùng linh chu cũng đã dừng lại trước Băng Cung, lúc này vị sư tỷ tươi xinh kia lại tới dẫn bọn hắn đi.

Vừa bước ra ngoài chứng kiến cảnh tượng trước mắt Võ Hoàng không khỏi giật mình, mặc dù kiếp trước có các toà nhà cao tầng nhưng bất quá cũng là mấy trăm mét mà thôi, bây giờ khi nhìn thấy sơn môn của Băng Cung thì hắn không khỏi cảm thấy được mở rộng tầm mắt.

Sơn môn được đặt trên một đỉnh núi hơi thoải, cao hơn 7 vạn mét, chiều rộng cũng hơn 3 vạn mét, Võ Hoàng rất hiếu kỳ là kiến trúc và xây dựng ở thế giới này phát đạt đến mức nào mà lại có thể xây dựng được một công trình đồ sộ đến như vậy. Nhưng nghĩ lại bản thân đang ở trên một chiếc linh chu rộng hơn cả Sài Gòn thì hắn cũng có thể chấp nhận được, dù sao đây cũng là thế giới tiên hiệp, không phải thế giới trước kia.

Linh chu dần dần tiến vào sơn môn Băng Cung, đập vào mắt hắn là một khu vực sơn thể rộng lớn với các ngọn núi cao thấp không đều nhưng đều vây quanh một ngọn núi cao v·út trên tầng mây ở giữa, phía trên các ngọn núi là các đình đài lầu vũ to lớn, sang trọng mang đậm nét Á Đông cổ đại, có những ngọn núi thì hoa hoa thảo thảo trông rất sinh động, bên dưới là các đệ tử Băng Cung đi lại tấp nập, phi kiếm, tẩu thú, tu tiên giả bay lượn ngang qua ngang lại bầu trời một cách vội vã làm hiện lên bức tranh mang đầy phong cách tiên hiệp thế giới.

Nhưng đặc biệt một cái là Băng Cung lại không phải nằm ở vùng tuyết trắng hay là băng tuyết vạn năm mà lại nằm ơ khu vực nội lục ấm áp, từ trí nhớ Thánh Nữ thì Võ Hoàng biết được sở dĩ gọi Băng Cung là bởi vì tổ sư khai phái đặt tên như vậy, còn có thuyết pháp khác là Băng Cung thật ra là một nhánh nhỏ của Băng Cung trên thượng giới. Nhưng dù cho thế nào thì việc Băng Cung cường đại là chuyện không bàn cãi, có lẽ ở đây hắn sẽ mò được chút ít thứ tốt giúp hắn tích luỹ năng lượng cần thiết đâu.

Sau một hồi thì mọi người bước xuống linh chu, có người đợi sẵn phát cho mỗi người một chiếc túi không gian nhỏ có đồng phục và một vài thứ cần thiết cho đệ tử rồi dẫn họ đi đến nơi ở trên một ngọn núi gần đó, còn đám người Võ Hoàng thì được dẫn đi một ngọn núi khác, nơi này linh khí dồi dào hơn.

Suốt chặn đường mãi đến khi về phòng thì mọi việc vẫn rất suông sẻ, Võ Hoàng cũng không gặp các tình tiết cẩu huyết bị nhầm vào như trong các loại tiểu thuyết. Cũng đúng, thực tế không ai quen biết hắn, hắn cũng không gây thù chuốc oán với ai thì ai mà rãnh rỗi đến nhức cả trứng đi tìm hắn để gây sự cơ chứ? Chưa kể hiện nay hắn cũng chỉ mới là một tên đệ tử nội môn quèn mà thôi nên cũng chẳng có cảnh con gái chưởng môn hay con gái thánh tộc gì gì đó để mắt hắn, đúng là sự thật khác xa tiểu thuyết.

Căn phòng hắn được phân phối bề ngoài nhìn không lớn nhưng bên trong có trận pháp không gian nên không gian khá lớn, có phòng ngủ, nhà bếp, phòng khách, cả phòng tu luyện và phòng luyện công, có thể thấy được Băng Cung khá chu đáo trong việc chăm lo cho đệ tử tông môn.

Trong nhà (về sau gọi là nhà) thì cũng không có trang trí gì sa sỉ, phòng ngủ được chiếc giường và đệm gối, phòng khách thì một chiếc bàn với vài chiếc ghế gỗ trông khá đơn giản, ngược lại phòng tu luyện và phòng luyện công lại đặc biệt được chú ý.

Phòng tu luyện thì có được bồ đoàn làm từ một loại linh thảo khô bện lại có khắc trận văn giúp gia tăng sự tập trung, trong phòng cũng được khắc tụ linh trận cỡ nhỏ cùng với chất liệu tường cách âm.

Phòng luyện công thì tường, sàn và trần được gia cố bằng một lớp hợp kim bên ngoài, bên trong được khắc thêm trận văn gia cố để tránh trường hợp lúc luyện công nện xuyên nhà, các dụng cụ như bia ngắm hay con rối cũng được trang bị đầy đủ, lần đầu thì miễn phí nhưng nếu về sau hắn cần mua thêm do bị hư hao lúc luyện tập thì cần phải dùng điểm tích luỹ để đổi.

Về cơ bản thì nếu Võ Hoàng thật là đệt ử và thực lực Nguyên Anh kỳ thì hắn cái này sẽ là đãi ngộ không tồi, mặc dù hắn không tu tiên nhưng nếu thực lực thì hắn đã ngang với Luyện Hư kỳ đỉnh phong rồi nên nếu hắn nện một cái chắc bay luôn ngọn núi này, đến lúc đó thì có khổ không nói được.

Như Tàng Kinh Các gì gì đó thì Võ Hoàng cũng chẳng thêm đi, về cơ bản mấy thứ này chỉ có dành cho tu tiên giả, còn hắn chỉ cần tranh thủ dọn sạch Tàng Bảo Các và Linh Mạch của Băng Cung là được, chỉ có đống này là có giá trị với hắn, đồng thời cũng tranh thủ tìm kiếm thông tin về các tinh cầu khác để có thể thuận đường mượn chút năng lượng tăng lên cấp 2 rồi lên Trung Thiên, ở đây mặc dù an toàn nhưng tài nguyên quá ít, không đủ ăn huống chi là tấn cấp.

Một ngày này Võ Hoàng dùng để hoạch định lại con đường phát triển sắp tới, vốn nghĩ sẽ là ở đây xây dựng thế lực nhưng là cơ thể hắn nhu cầu thức ăn quá lớn, nếu cứ ở đây mãi thì có thể c·hết đói bất cứ lúc nào, đây cũng là việc làm hắn đau đầu, tiến hoá mạnh thì có mạnh nhưng bù lại thì tài nguyên cần thiết và lượng ăn uống quá lớn, cơ năng tiêu thụ năng lượng quá cao.