Chương 21: Vạn mét linh chu
Tạ đạo hữu GDWNG96597 quà!
--------------------
Cuối cùng thì đêm tối cũng qua đi, trời sáng thì mọi người cũng tập hợp lại để chuẩn bị xuất phát về Băng Cung.
Băng Cung là một tông môn truyền thừa lâu đời, nằm ở phía Bắc Tinh Lan tinh, thống ngự cương vực rộng lớn, là bá chủ của Bắc vực đồng thời cũng là một trong số những tông môn đỉnh phong trên Tinh Lan tinh.
Sau một đêm trải qua an tĩnh thì Võ Hoàng cũng đã tranh thủ vệ sinh cá nhân ăn chút thịt khô rồi ra địa điểm tập hợp, lúc này thì các tu sĩ đã thông qua khảo hạch cũng đã tập hợp được hơn 7 phần, tuy nhiên do đã loại bỏ phần lớn người không thông qua khảo hạch nên mặc dù số người thông qua nhiều nhưng cũng không hiện lên vẻ chật chội cho lắm.
Theo hắn quan sát thì đa phần mọi người nằm ở Kim Đan kỳ, chỉ có được số ít hơn 10 người là nằm ở Nguyên Anh kỳ theo hắn đoán thì có lẽ nhóm được vào nội môn nằm trong đây.
Đáng nói là tối qua cũng chẳng xảy ra chuyện gì cả làm hắn phải lo lắng cả đêm ngủ trằn trọc bởi các tiểu thuyết tiền kiếp hắn đọc thì đều là có tình tiết vào những lúc khảo hạch như vầy thì thường sẽ có tổ chức này tổ chức kia p·há h·oại hoặc là các tông môn đối thủ,...nhưng có lẽ đây là đời thật thì khác xa các tiểu thuyết Tung Của, hầu như từ qua giờ hắn chưa thấy tình tiết máu chó nào.
Nghĩ cũng đúng, ai đã lên cấp cao thì đều không phải kẻ ngu, mặc dù có chút tâm tính nhưng cũng sẽ không quá não tàn đến mức nhảy ra trêu chọc kẻ thù thêm rồi bị nhân vật chính đánh mặt vân vân và mây mây các kiểu. Bởi ở đây là thế giới của cường giả, quân số hoàn toàn không có ý nghĩa đối với các cường giả chênh lệch quá lớn, một cường giả cao cấp có thể đồ diệt cả quốc gia, cả tinh cầu thì việc nhiều người bạn ít kẻ thù luôn được chú trọng.
Thêm nữa bản thân Băng Cung cũng là một thế lực đỉnh tiêm thì chẳng có tên não tàn nào đi trêu chọc cả vì hậu quả không phải ai cũng gánh được.
Trong lúc Võ Hoàng đang quan sát đánh giá mọi người thì lúc này một chiếc chiến thuyền to lớn từ cuối đường chân trời dần dần hiện lên tới gần bọn hắn, chiến thuyền dài cũng cả vạn mét, cao hơn ba ngàn mét, rộng hơn năm ngàn mét, thân màu vàng được khắc lên những phù văn thần bí loé lên ánh sáng chói loà, phía trên có tiêu ký bông tuyết đặc trưng của Băng Cung.
Võ Hoàng nhìn có đôi chút thất thần vì cảnh tượng hùng vĩ này, kiếp trước hắn đã từng thấy tàu sân bay nhưng chẳng là gì so với chiếc chiến thuyền dài vạn mét này, nó ít nhất phải dài gấp mười lần tàu sân bay, hơn nữa cảnh tượng nó bay trên bầu trời cũng làm cho hắn hết sức rung động.
"Băng Cung này quả nhiên là giàu nứt đố đổ vách, chỉ một cuộc khảo thí tuyển đệ tử mà phái cả một chiếc chiến thuyền to lớn như thế này đến đón thì cũng thật là tài đại khí thô. Quả nhiên quyết định lẻn vào đây là tốt, chỉ cần lẻn chôm ít năng lượng cũng đủ ngon mà không chế được cả tông môn càng tốt."
Hắn lầm bầm.
Lúc này người trong niên nhân phụ trách khảo thí hôm qua bước lên nói.
"Hôm nay tông môn sẽ đón các ngươi đến Băng Cung, mười người đầu tiên của hôm qua tiến lên đầu tiên, nhận lấy thẻ rồi đi lên trên linh chu sẽ có người phân phối chỗ cho các ngươi."
Nghe vậy Võ Hoàng cũng tranh thủ đi lên nhận lấy thẻ bài rồi cất bước lên linh chu, vừa bước lên hắn cảm giác có một luồng thần niệm đảo qua bản thân cũng may mà hắn đã ẩn giấu khí tức chỉ khoản Nguyên Anh trung kỳ mà thôi nên luông thần niệm không dưng trên người hắn mà lướt qua đến những kẻ khác, có lẽ đây là cường giả Băng Cung phái đến để trấn tràn cùng với thẩm tra.
Vừa bước lên linh chu Võ Hoàng hơi sững sờ vì cảnh tượng trước mắt, bên dưới nhìn thì thấy nó như một chiếc chiến thuyền to lớn và đồ sộ nhưng sau khi lên đây thì hắn mới biết được thế nào là đồ sộ. Trên đây có vô số cung các lầu vũ, núi non sông hồ, từng toà biệt phủ to lớn. Cái này chỗ nào giống một chiếc linh chu? Đây mẹ nó rõ ràng là một thành phố bay có được hay không?
Hắn không nhịn được dùng thần niệm quét một vòng, không quét không nói gì, càng quét càng kinh hãi, vốn dĩ chiếc linh chu này bề ngoài dài đã là vạn mét nhưng bên trong đây không gian còn lớn hơn nhiều, dựa vào thần niệm hắn quét thì nó phải dài ít nhất là tám đến mười vạn mét, có lẽ là do trận văn không gian nhưng đây cũng không khỏi quá lớn chút đi, còn rộng hơn nhiều so với Sài Gòn, nhét hai cái Sài Gòn vào đây cũng là còn rộng chán.
Một tốp người đầu tiên đi cùng với hắn lên thì lúc này cũng cùng chung cảm giác với hắn, ai nấy cũng sững sờ trước vẻ hùng vĩ của chiếc linh chu này.
Lúc này Võ Hoàng đang cố nén xúc động muốn c·ướp chiếc linh chu này về, hắn quay sang hỏi hệ thống.
"Này lão, hệ thống có thu mua đồ không?"
Thanh âm quen thuộc của hệ thống lại vang lên.
"Có chứ, nhưng chiếc linh chu này chất lượng quá thấp, nếu thu về thì cùng lắm chỉ xem như là đồ lưu niệm mà thôi, chắc khoản một ngàn đồng là cùng."
"Ít vậy?"
Võ Hoàng có chút không nói gì, chiếc linh chu to lớn thế này mà giá thu về chỉ có một ngàn đồng, vậy hắn biết bao giờ mới mua được đống đồ trong cửa hàng đây? Theo hắn xem thì một ngàn đồng cùng lắm mua được ít đồ ăn trong cửa hàng chứ còn mấy món v·ũ k·hí hay này kia để gia tăng thực lực thì toàn là tiền triệu cất bước, xem gia chiếc linh chu này cũng chẳng đáng giá.
Phi phi, hắn nhổ một ngụm nước miếng, cái gì mà không đáng giá chứ, bản thân hắn hiện tại còn là không đồng nào giắt túi đây, đến cả quần áo cũng là vừa c·ướp được từ đám người lúc trước.
Hít một hơi hắn quyết tâm, PHẢI GIÀU!!!!
Chứ cứ theo cái đà này thì hắn không biết phải năm nào tháng nào mới tích góp đủ để tiến hoá hay là mua một chiếc v·ũ k·hí thuận tay nữa.
Đúng lúc này thì một thiếu nữ với khuôn mặt dễ thương, tóc màu nâu nhạt phủ xuống ngang hông, thân hình mảnh khảnh khoác một chiếc trường bào có tiêu ký bồng tuyết đang hướng về hướng hắn.
"Xin chào, tôi là người dẫn đường cho các sư đệ, đi theo tôi."
Nói rồi nàng quay người lại cất bước đi, nhìn nằng có vẻ khá kiệm lời.
Lúc này Võ Hoàng cùng các đệ tử thông qua khảo hạch nội môn cũng cùng tiến lên đi theo thiếu nữ.
Mọi người ngự không qua một đoạn quẹo trái quẹo phải thì cũng đến được một toà biệt viện khá rộng lớn dài rộng hơn một trăm mét, tổng thể xây theo kiến trúc Á Đông cổ đại nhưng có pha trộn thêm các loại kỳ huyễn.
Thiếu nữ dừng lại trước toà biệt viện rồi bảo.
"Mọi người sẽ ở đây, tự chọn chỗ cho bản thân nhé, bên trong có nhiều phòng, khi nào đến được Băng Cung sẽ có người gọi, tránh đi lung tung ra khỏi khu vực quy định."
Nói rồi không chờ mọi người hỏi thêm, thiếu nữ ngay lập tức ngự không đi mất.
Mọi người đẩy cửa vào biệt viện, lúc này mới có thời gian dò xét lẫn nhau.
Nhóm người nội môn lần này tính cả Võ Hoàng là mười người đều đạt tu vi Nguyên Anh kỳ cả, thấp nhất cũng là trung kỳ, gồm 4 nữ 6 nam.
Nhìn tuổi đời khá trẻ, có lẽ là đệ tử đại gia tộc bởi lẽ tán tu rất hiếm có người trẻ tuổi mà đạt đến cấp độ này, đừng tưởng đọc truyện thấy các nhân vật chính rồi bạn bè nhân vật chính tán tu mạnh mẽ mà nghĩ là tán tu trẻ trung mạnh mẽ nhiều, này hầu như là không có.
Do tu luyện không những cần thiên phú mà còn cần có cả tài nguyên, công pháp, người chỉ dạy, kinh nghiệm, khí vận. Mà hầu như đệ tử con em các gia tộc thì thiên phú đều không kém do ba mẹ đều là cường giả thì đời sau không thể nào sinh ra con thiên phú quá kém cỏi được, thông q·ua đ·ời dời truyền thừa thì huyết mạch càng sâu đậm, thiên phú càng mạnh và càng dễ xuất hiện người có thiên phú cao. Thêm nữa tài nguyên, người chỉ dẫn, các kinh nghiệm của tiền bối, công pháp nhiều vô số kể sẽ dễ tìm được một công pháp phù hợp bản thân, tu luyện làm ít công to.
Chưa kể các gia tộc truyền đời đều có khí vận gia tộc hộ thân nên lại càng dễ dàng tu luyện lên cao hơn các tán tư, đồng ý các tán tu có rất nhiều nhưng trong mắt các đại gia tộc chẳng đáng là bao nhiêu, đa phần các tán tu đều ngã giữa chừng do không có thế lực bảo hộ, hơi chút lộ ra thiên phú mạnh một là quy thuận hai là sẽ bị chèn ép tiêu diệt.
Đừng nhìn các nhân vật chính trong các quyển tiểu thuyết làm tán tu cấp nhỏ mà sóng lãng đi trêu chọc các gia tộc lớn này kia còn sống mà nghĩ là dễ, chẳng qua là do bọn này có hào quang nhân vật chính thôi chứ không thì c·hết ngay mấy tập đầu.
Thêm nữa các gia tộc lâu đời chỉ lâu lâu có vài con sâu mọt mới có các tình huống cẩu huyết trêu chọc rồi đánh mặt các thứ thôi chứ các đại gia tộc truyền đời lâu năm mà toàn lũ não tàn như vậy thì đã bị diệt tộc từ lâu, thực sự các con cháu gia tộc lớn đều được dạy dỗ hết sức cẩn thận từ cách giao tiếp, đi đứng đến nhìn người nên trừ các thành phần não tàn ra thì ai cũng là người có năng lực dù ít dù nhiều.
(Tác giả: cái này là ta trực quan cảm thụ từ đời thật, các gia tộc hay còn gọi là dòng tộc, dòng họ lớn lâu đời của Việt Nam mình cũng vậy, dạy con cháu rất gắt và khắc khe chứ đừng nghĩ là dạng ăn chơi trác tán như trong phim ảnh, mặc dù có ăn chơi nhưng phần đông đều biết cách kinh doanh nghề gia truyền và ứng xử giao tiếp rất phải phép.)
Lúc này một người thanh niên trông khá giống các nho sinh với chiếc quạt phe phẩy trên tay cất tiếng.
"Chào các đạo hữu, tại hạ là Khổng Nhạc, mong được giúp đỡ nhiều hơn."
Khổng Nhạc vừa nói xong thì một thanh niên bên cạnh với thân hình lực lưỡng khoác chiếc áo cộc tay hằn vết những đường cơ bắp gồ ghề lên tiếng.
"Tại hạ là Bành Đức, mong được mọi người chiếu cố."
Bành Đức vừa giới thiệu tên xong thì một cô gái xinh đẹp phía đối diện cũng lên tiếng.
"Tiểu muội là Vân Nhu, mong các vị đạo hữu chiếu cố hơn."
"Tại hạ là..."
"Tiểu muội là..."
Lần lượt mọi người bắt đầu giới thiệu về bản thân mình, lúc này Võ Hoàng cũng đến lượt Võ Hoàng giới thiệu về bản thân, hắn nở nụ cười ấm ám nói.
"Tiểu đệ Võ Hoàng, mong được các sư huynh sư tỷ về sau chiếu cố nhiều hơn."
Lúc này Võ Hoàng cũng tranh thủ kéo gần quan hệ, dù sao bề ngoài hắn cũng mới mười tám tuổi, gương mặt còn non chẹt, thêm nữa mọi người về sau cùng vào trong một tông môn thì gọi một tiếng sư huynh sư tỷ cũng chẳng mất gì mà còn gây được hảo cảm, dại gì không làm.
Hắn cũng chẳng phải là mấy tên nhân vật chính trong truyện Tung Của nói cái gì mà đầu gối vàng không quỳ gì gì đó, theo hắn đây thuần tuý là nhảm vì một cái quỳ mà m·ất m·ạng hay là vì cái sĩ diện ấy mà người mình yêu hay người thân bị uy h·iếp mà cứ ương bướng không quỳ nói đạo tâm này nọ thì chỉ là một đám nguỵ biện, đến khi người yêu hay người thân bị g·iết thì lại lồng lộn lên rồi nhập ma các thứ, toàn mấy tình tiết cẩu huyết mà đám Tung Của nghĩ ra, rõ là quỳ cái là xong mà đợi mất hết tất cả rồi hối hận, hận này hận kia, già mà vân vân và mây mây.
Còn hắn chỉ cần lợi đầy đủ thì quỳ chục lần cũng được, kiếp trước lúc nghỉ ngơi sau những lần nhiệm vụ thì hắn đánh bài quỳ hoài ấy mà, chẳng lạ lùng gì, quỳ cái chẳng c·hết chóc gì. Sĩ diện chẳng ăn được, nhất là trong cái thế giới cường giả vi tôn không luật pháp này, điển hình như cô Thánh Nữ Băng Cung hắn bắt hay cô gái cầu cứu hắn, thuần tuý sĩ hiện hoặc là não tàn dẫn đến m·ất m·ạng, hắn cũng chẳng muốn bản thân mình rơi vào tình huống như vậy.