Chương 2: Hệ thống huỷ diệt
Võ Hoàng cố gắng ngồi dạy, ngay lập tức một cơn đau khủng kh·iếp lan truyền khắp cơ thể hắn làm cho Võ Hoàng lúc này tỉnh táo hơn một chút, xác định là mình còn sống.
Ánh mắt hắn mê mang, dần dần chìm vào ký ức.
Võ Hoàng nhớ là bản thân mình là một sát thủ, một lần được uỷ thác với giá rất cao để mang về một vật hay nói chính xác hơn là một sinh vật được gọi là Thực thể số 27.
Hắn trộm được ra khỏi một phòng thí nghiệm nằm ở dãy núi Tây Bắc Việt Nam, đang định mang đến địa điểm giao dịch thì bị đám người mang trang phục kỳ lạ đuổi theo.
Rồi sau đó bất ngờ Thực thể số 27 cắn vào tay và hút máu hắn dù làm như thế nào cũng không chịu nhả ra, máu huyết cứ trôi qua, hắn choáng váng đầu óc rồi sau đó hắn thấy một luồng sáng mạnh và mất đi ý thức cho đến hiện tại.
Võ Hoàng cố gắng ngồi dạy để xác định tình trạng hiện tại, dựa vào cơn đau hiện tại nếu hắn không nhanh chóng trị liệu thì có thể hắn sẽ m·ất m·ạng.
Cố nén đau, hắn cố gắng ngồi dạy xem xét cơ thể và cố gắng mò vào túi để lấy ra liều thuốc duy trì sự sống khẩn cấp.
Liều thuốc này luôn là thứ bắt buộc phải có của các sát thủ để bảo vệ mạng sống trong các nhiệm vụ và các cuộc chiến sống còn.
Võ Hoàng mở mắt ra nhìn xung quanh, không có ánh sáng chói mắt như tưởng tượng mà lại là âm u mang theo chút ẩm ướt của sơn động.
Giơ hai bàn tay lên, hắn nhìn thấy có chút hơi nhỏ và v·ết t·hương chồng chất do bị gai cào và dấu vết bấu víu, có lẽ là do cố gắng bám vào vách đá gây nên.
Hắn lại nhìn lại bản thân, một thân quần áo bằng da lông thú rách rưới đang nhuốm đầy máu.
Lại sờ khắp bản thân một lần, hắn phát hiện bản thân đang b·ị t·hương rất nặng, nếu là người thường chắc chắn đ·ã c·hết, hắn không hiểu sao bản thân còn sống.
Và lại Võ Hoàng xác nhận đây không phải là thân thể hắn, hắn hiện tại đã 29 tuổi, thân thể cao 1m82 nhưng thân thể này chỉ như đứa trẻ 12-14 tuổi cao chỉ 1m4 và ốm yếu cứ như thiếu dinh dưỡng.
"Đây là chuyện gì xảy ra? Đây là đâu? Cơ thể này là sao?"
Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu hắn, càng ngày ánh mắt hắn càng mông lung, mê mang.
"A...á...."
Bất chợt một cơn đau đầu khủng kh·iếp truyền đến, Võ Hoàng quỵ xuống hai tay ôm lấy đầu không ngừng la hét thất thanh, tiếng là vang vọng trong sơn động.
Lúc này, hàng loạt hình ảnh ký ức hiện lên trong đầu hắn, ký ức này là lẫm nhưng có chút gì đó quen thuộc, các ký ức khá rải rác và hỗn loạn.
Dựa vào ký ức này, hắn xác định bản thân không biết tại sao lại trong thân xác một người khác, đây là ký ức của cơ thể này.
Cơ thể này 13 tuổi, tên là Đế Lâm, thuộc Đế Thần tộc, một trong những chủng tộc cổ xưa nhất của vùng thế giới này, vì không thể tu luyện nên bị đuổi ra ngoài để tự sinh tự diệt đã được hơn 5 năm.
Một đứa trẻ 8 tuổi, bị đuổi ra khỏi gia tộc tự sinh tự diệt, sống trong vùng rừng núi này, biết bao nhẫn tâm.
Đây chẳng khác nào bảo tên Đế Lâm này đi c·hết, bởi đây là thế giới có tu luyện, kẻ mạnh có thể hái sao trời, bay lượn không trung,...
Thú loại trong rừng cũng không phải chỉ là thú như Trái Đất, mà thú ở đây có cả yêu thú có sức mạnh rất lớn và có cả trí khôn chẳng thua kém nhân loại.
Đến giờ hắn cũng có chút bội phục cậu nhóc này, có thể sông đến tận bây giờ.
Nếu như ngày trước hắn bị bỏ rơi nhưng vào khu rừng này thì chỉ có c·hết, không thể sống đến giờ.
Đang lúc Võ Hoàng suy nghĩ, chợt có âm thanh truyền vào đầu hắn.
"Hệ thống hỗ trợ công dân Việt Nam, loại hệ thống huỷ diệt, bắt đầu quá trình tiếp dẫn."
"Quá trình đồng hoá bắt đầu."