“Nếu biết sớm hơn, cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám bắt cô!”
Anh khẽ chỉ ra.
Châm bạc bay ra khỏi cơ thể Viên Tử Y.
Giải phóng đan điền và kinh mạch của cô ta.
Viên Tử Y quả nhiên có thể di chuyển.
Cô ta vô cùng tức giận, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, xem anh còn dám nữa không!”
“Bổn cô nương đại nhân đại lượng, tha thứ cho anh!”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Cô Viên, tiểu thư nhà cô... là cái gì Côn Ngôi Mật phi... đúng rồi, cô Côn Ngô...”
“Tôi muốn gặp cô ấy xin lỗi, cô xem có được không?”
Viên Tử Y cười vui vẻ, kiêu ngạo nói: “Tiểu thư nhà tôi nói, anh giống một người bạn của cô ấy”.
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ đưa anh đi gặp tiểu thư!”
“Đi thôi!”
Nói xong.
Trực tiếp xoay người, rời khỏi thung lũng Táng Long.
Diệp Bắc Minh ngây ra tại chỗ, chuyện này... con mẹ nó cũng đơn giản quá
Không chỉ Diệp Bắc Minh, mà ngay cả Dao Trì dũng bối rối.
Diệp Bắc Minh nhịn không được truyền âm: “Tiểu Tháp, trên thế gian thật sự có loại người này sao?”
“Sao tôi cảm thấy, cô nhóc này ngốc đến mức không chân thực nhỉ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nói: “Nhóc. con, trên đời này có một loại người mang tâm hồn trẻ thơI”
“Cậu... cậu thật sự không nhớ gì cả à?”
“Nhớ ra cái gì chưa? Tiểu tháp, ông đang thần bí cái gì đó?”, Diệp Bắc Minh cau mày hỏi.
Tiểu tháp sao vậy nhỉ! Toàn nói những điều kì lạ.
“Phụt... không sao!”