“Mẫu hậu!”
Lục Linh Nhi đỏ bừng đôi mắt, ánh mắt vẫn cực kỳ kiên nghị: “Họ nói đều là thật sao? Phụ hoàn đã qua đời thật rồi sao?”
Sắc mặt Tiêu Phi Yên trắng bệch, nhả ra một chữ: “Đúng thết”
Lục Linh Nhi trào nước mắt, ngồi xuống đất ôm đầu gối òa khóc hu hu! Nghê Hoàng đang định an ủi.
Bỗng nhiên.
“Ai đang ở đó? Ra đi!”
Tiêu Phi Yên khẽ quát một tiếng.
Một bóng người đi ra từ góc rẽ, sắc mặt vô cùng lạnh lùng!
“Là cậu!”
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Tiêu Phi Yên hơi buông lỏng cảnh giác: “Sao cậu vẫn chưa đi?”
“Vẫn chưa đi? Là vẫn chưa chết chứ!”, Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Bà cảm thấy với tình hình bên ngoài, cả đế cung đều bị phong tỏa, tôi có đi nổi không?”
Trong lòng anh rất tức giận! Người phụ nữ này chắc chắn đang gài bẫy anh! Tiêu Phi Yên lắc đầu: “Bây giờ tôi không có thời gian đôi co với cậu!”
“Nếu tất cả thuận lợi, đúng là phải tiến hành theo kế hoạch của tôi”.
“Duy nhất tôi không ngờ đến là, Tù Sư và Tiêu Trấn Quốc thực sự dám làm phản nhanh như vậy!”
Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Chuyện của bà không liên quan đến tôi, thực hiện hai điều kiện mà bà hứa với tôi đi!”
“Thứ nhất, giao Hắc Long Lệnh ra!”
“Thứ hai, nói cho tôi biết vị trí tổ địa Hoa tộc!”
Tiêu Phi Yên cười lạnh lùng một tiếng.
Lục Linh Nhi mau chóng xông đến trước người Tiêu Phi Yên, hai tay nốõn nà trực tiếp tóm vào kiếm Thiên Mat
Ngón tay xước rách, máu tươi tí tách tí tách chảy ra: “Muốn làm hại mẹ của tôi, giết tôi trước đãi”
Diệp Bắc Minh nổi sát ý: “Cô tưởng tôi không dám hả?”
“Anh Diệp..”