Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3642




Trần Vạn Lê không nhịn được phun ra một búng máu tươi, bản ra ngoài như một con chó chết.

Ông ta đập “rầm” một tiếng thật mạnh xuống đất nhưng không dám chần chừ dù chỉ một giây, lập tức bò trở lại như một con chó chết!

Quỳ gối dưới chân người thanh niên kia!

Huych! Huych! Huychl

Điên cuồng dập đầu!

“Giang sư huynh, chuyện này thực sự không thể trách tôi được, là do Giang Hiêu giết người trước mặt mọi người ở trên

đài Phong Thần...”

“Vốn tôi muốn sai thần sử tạm thời bắt cậu ta lại rồi sau đó sẽ lén lút thả ral”

“Không ngờ tên phế vật Diệp Bắc Minh lại ra tay ngay trước mặt mọi người, thẳng tay giết chết Giang Hiêu...”, Trần

Vạn Lê vừa dập đầu vừa giải thích.

Khóe mắt Giang Nhiên giần giật: “Cho nên, ý ông là em trai tôi chết là đáng phải không?”

Trần Vạn Lê thầm than hỏng rồi!

Ngay khi ông ta ngẩng đầu lên, ông ta lập tức đối diện với đôi mắt có thể giết chết người khác của Giang Nhiên!

“Không... Không, không, không, ý tôi không phải vậy..”, Trần Vạn Lê điên cuồng lắc đầu.

Ầm!

Một luồng sóng khí nữa lại đập tới.

Cơ thể Trần Vạn Lê kêu “rắc” một tiếng vang giòn rồi lại bị bắn ra ngoài một lần nữa!

Ông ta la lên cực kỳ thảm thiết: Thần cốt của tôi...

Thần cốt nát rồi... Thần cốt của tôi nát rồi...

Cảnh giới của ông ta rơi thẳng từ trên cảnh giới Chân Thần đỉnh phong xuống cảnh giới Chân Thần sơ kỳ!

“Ông sủa thêm một câu nữa xem?”, Giang Nhiên nói. Trần Vạn Lê như bị bóp nghẹt cổ họng, không hít thở nổi!


“Cho dù anh có giết chết tên phế vật Trần Vạn Lê này cũng chẳng ích gì, điều chúng ta cần làm bây giờ là báo thù cho em trai anh!”

Trần Vạn Lê vừa ho ra máu vừa điên cuồng gật đầu: “Đúng, đúng, đúng, sư huynh Cừu Kiêu nói rất đúng!”

“Giang sư huynh, anh có giết tôi thì Giang Hiêu cũng không thể sống lại được!”

“Chi bằng anh cứ coi tôi như là một quả rảm, giữ sức lại mà giết chết tên khốn Diệp Bắc Minh kial”