Nguyễn Thanh Từ mỉm cười, gật đầu.
Hệt như một cô vợ vâng lời!
Diệp Bắc Minh ném cho Nguyễn Thanh Từ hai viên đan dược, còn mình thì ngồi ở cửa hang, bắt đầu khôi phục chân nguyên!
Ở bên ngoài, trên đài Phong Thần.
Bọn Trần Vạn Lê đứng yên lặng trước một màn hình thủy tinh khổng lồ!
Trên màn hình đang hiển thị mọi chuyện xảy ra ở đại lục. Ngũ Hành!
Trần Vạn Lê sầm mặt lại: “Tên nhóc này thật may mắn, không ngờ cậu ta lại tìm được hang động có từ thời chiến tranh giữa các vị thần thời Thượng Cổi”
Đột nhiên.
Lạc Khuynh Thành chợt hoàn hồn: “Chết tiệt! Mình đang nghĩ gì vậy!”
“Cậu ta chỉ là sư đệ ở một kiếp luân hồi của mình mà thôi, mình quan tâm cậu ta như vậy làm gì?”
“Cứ hành động theo kế hoạch, chỉ cần tìm được thứ kia là đã không uổng công đi chuyến này rồi!”
Bóng dáng Lạc Khuynh Thành biến mất.
“Giới Long Vương sợ hơi thở của cuộc chiến giữa các vị thần nên không dám tới gần!”
“Nhưng bọn ta đã thăm dò hang động đó rất nhiều lần rồi, trong đó không có gì hết!”
“Sớm muộn gì mày cũng phải chui ra thôi, chờ tới ngày mày chui ra, ngày hôm đó sẽ là ngày chết của mày!”
Đằng sau đám đông, Vương Nguyên và Ngư Thất Tình nhìn về phía màn hình lớn: “Chị Thất Tình, lần này cậu Diệp lành ít dữ nhiều rồi phải không?”
“Nhưng dù cậu ta có vẫn lạc cũng không thiệt thòi gì, ít ra đã có một người đẹp như Nguyễn Thanh Từ chôn cùng cậu ta!"
“Dù có làm ma thì cậu Diệp cũng vẫn tha hồ phong lưu!”
Ngư Thất Tình hơi bực bội: “Anh đừng nói nữa! Im lặng đi"
Vương Nguyên rụt cổ lại. Đột nhiên. ÙI
Toàn bộ đài Phong Thần rung lắc dữ dội, một giây sau, một thế giới mở ra.
Hai thanh niên đi từ trong đó ra, một người sắc mặt bình thản.
Một người mắt đỏ hồng, hơi thở tàn bạo trên người bốc cao tới tận trời!
Giống như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào!
Khoảnh khắc nhìn thấy người này, tất cả thần sử đang có
Một đợt sóng khí màu đen ập tới, đập mạnh vào người Trần Vạn Lê!
Trần Vạn Lê hoàn toàn không có cơ hội né tránh, sóng khí đánh thẳng vảo lục phủ ngũ tạng!
“Hự..”