Những người tu võ đi theo hóng chuyện đã xếp thành cả một hàng dài, thậm chí quên luôn cả chuyện săn giết yêu thú, ma thú để kiếm điểm tích lũy!
“Tiểu Tháp, không thể cứ tiếp tục như thế này được!”
Con ngươi của Diệp Bắc Minh đỏ hồng.
Anh bị truy sát liên tục suốt bảy ngày, thậm chí không thể đánh trả lại!
Chưa bao giờ anh phải chịu cảnh ấm ức như thết Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc con, giờ chỉ còn cách là tìm ra một chỗ có thể ngăn cản đòn tấn công của rồng đen thôi!”
“Mấy ngày nay, bản tháp đã thăm dò toàn bộ đại lục Ngũ Hành rồiỊ”
“Nơi này là một mảnh vỡ của chiến trường Thần Giới năm xưal"
“Ở đây có một vài hang động do cuộc chiến giữa các vị thần gây ra, cậu trốn vào trong đó có thể tạm thời ngăn cản sự truy sát của rồng đen!”
Diệp Bắc Minh vui mừng: “Tốt quá, nó ở đâu?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Cách bảy trăm dặm về phía bắc!”
Diệp Bắc Minh không chút do dự.
Lập tức chuyển hướng, phóng thẳng về phía bắc! “Cậu ta đi về hướng bắc rồi!”
“Đi nào, tôi muốn xem xem rốt cuộc người này là ail”
Những người tu võ bám theo sau lập tức chuyển hướng.
Mười lăm phút sau, một ngọn núi tuyết đồ sộ hiện ra trước mắt.
Cuối cùng bóng người kia cũng dừng lại, mọi người tập trung nhìn thử.
Lập tức sửng sốt!
“Đùi Là Diệp Bắc Minhl”
“Là cậu ta ư?”
“Sao lại có thể là cậu ta được!”
Mọi người sửng sốt.
Trương Vân Phi và Từ Ngạo ngẩn người, không hẹn mà cùng đồng thanh thốt lên: “Diệp Bắc Minh ư? Chuyện này là sao?”
Hai người liếc nhìn nhau.
Lại không hẹn mà cùng đồng thanh đáp: “Tôi cũng không biết!”
Một giây sau, Từ Ngạo bật cười: “Mặc kệ chuyện này là thế nào, ít ra thì tình huống này cũng có lợi cho chúng ta, đúng không?”
Trương Vân Phi ngẩn người rồi sực hiểu ra.
Anh ta gật đầu, cười: “Đúng vậy!”
“Nếu như tên nhóc này bị rồng đen giết chết thì chẳng cần tốn sức cũng vẫn hoàn thành được nhiệm vụ mà thần sử Trần Vạn Lê giao chol”
Anh ta không khỏi trố mắt ra nhìn: “Mẹ kiếp... Người vừa rồi là... Anh Diệp ư?”
“Có chuyện gì vậy nhỉ? Anh Diệp cướp Nguyễn Thanh Từ, bị hai con rồng đen truy sát à?”
Hầu Tử lộ vẻ sùng bái ra mặt: “Anh Diệp siêu thậtỊ”
Mặc Đình Đình chạy tới, lo lắng hỏi: “Anh Vương, chủ nhận có bị nguy hiểm không?”