Nói cách khác, cho dù hai người bọn họ chỉ ngồi ở đây suốt một tháng!
Bọn họ cũng vẫn sẽ qua ải!
“Trần Vạn Lê bảo chúng ta giết Diệp Bắc Minh, hứa hẹn sẽ cho chúng ta vào tông môn của ông ta, anh tính sao?”, Từ Ngạo lên tiếng.
Ánh mắt của Trương Vân Phi không rõ là buồn hay vui: “Thực lực của tên nhóc này khá mạnh, chúng ta cần phải lên kế hoạch cẩn thận!”
Từ Ngạo chợt nảy ra một ý: “Hay là lợi dụng những người ở bên cạnh cậu ta xem sao?”
“Đúng là một cách hay”, Trương Vân Phi khẽ gật đầu. Đột nhiên.
Tiếng xé gió rít lên trên đỉnh đầu, sau đó một bóng người nhanh chóng lướt qual
“Thứ gì vừa bay qua vậy nhỉ?”, Từ Ngạo ngẩn người.
Một giây sau, hai con rồng đen kéo theo những tia sét đáng sợ bay tới!
Thân thể cả hai người đồng loạt cứng đờ: “Đù...”
“Chạy mau!”
Hai người vừa mới chạy ra khỏi sơn cốc!
Ầm!
Trời sập đất nứt!
Toàn bộ sơn cốc sau lưng đều bốc hơi!
Trương Vân Phi hoảng sợ kinh hồn bạt vía nhìn vê hướng mà hai con rồng đen đang đuổi theo, nuốt ực một ngụm nước bọt: “Có chuyện gì vậy nhỉ?”
Từ Ngạo thở hổn hển: “Không biết! Đi nào, bám theo xem sao!"
Cùng lúc đó, ở cách nơi này mấy trăm dặm. Một cô gái mặc áo trắng cau mày, ngẩng đầu nhìn lên trời! Cô gái này chính là Lạc Khuynh Thành!
Lúc này, trên không trung của đại lục Ngũ Hành đang diễn ra một cảnh tượng kỳ dị.
Một bóng người điên cuồng bỏ chạy thục mạng ở đằng trước, hai con Hắc Long Vương điên cuồng truy sát theo saul
Ròng rã bảy ngày bảy đêm, thậm chí Diệp Bắc Minh không có cơ hội dừng lại để uống một ngụm nước!
Hai con rồng đen sau lưng tỏa ra hơi thở điên cuồng. Trong vòng bảy ngày, Diệp Bắc Minh gần như đã chạy khắp một vòng quanh đại lục Ngũ Hành!