Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1919: Tôi là sát thần!






Những kẻ bỏ chạy khác tức giận mắng một tiếng: “Vãi! Mày tưởng tao là kẻ ngốc chắc? Bị mày lừa một lần còn có thể bị mày lừa lần nữa?”



“Chúng ta chia ra chạy, tôi không tin hắn có thể bắt được tất cả chúng ta!”



“Diệt cả tộc chúng ta? Đừng nói mơ nữa!”



Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời.



Trực tiếp dùng Ảnh Thuấn!



Lập tức xuất hiện trước một võ giả, tát một cái qua!



“A…”

Người này kêu thảm một tiếng, bay ngược trở về ngã xuống đất như chó chết!



Bước ra bước thứ hai, Ảnh Thuấn!



Những nơi thần niệm đến, Ảnh Thuấn lập tức đến nơi!



Trước khi dung hợp một trăm bốn mươi tám chiếc xương Chí Tôn, Diệp Bắc Minh không thể sử dụng Ảnh Thuấn nhiều lần trong chiến đấu!



Bây giờ thì khác, anh có sức mạnh gấp một trăm bốn mươi tám lần, ít nhất có thể sử dụng mấy trăm lần Ảnh Thuấn!



Vậy nên.



Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Diệp Bắc Minh xuất quỷ nhập thần như tử thần!



Tất cả võ giả tháo chạy đều bị anh bắt về, hơn một trăm người quỳ xuống đất như chó chết, sắc măt trắng bệch!



Mấy người vừa nãy chế nhạo càng run rẩy sợ hãi, điên cuồng dập đầu cầu xin: “Diệp tông chủ xin tha mạng, xin tha mạng!”



Phập! Phập! Phập!



Đầu dập đến chảy máu tươi!



Vừa nãy hống hách bao nhiêu, bây giờ thê thảm bấy nhiêu!



“Tôi đã nói, những kẻ chủ động ở lại tự vẫn, tôi chỉ giết một mình người đó!”



“Kẻ to gan dám tháo chạy, diệt hết toàn tộc! Các người nghĩ tôi đùa chắc?”, giọng của Diệp Bắc Minh rất bỉnh thản, lại tràn đầy chắc chắn.



“Tiểu tháp, mượn dùng sức mạnh của ông!”



“Huyết Mạch Chú Sát!”



Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sợ giật mình: “Cậu nhóc, ở đây có hơn trăm người! Cậu thực sự muốn diệt toàn tộc bọn họ ư?”



“Tộc nhân của những người này cộng lại, có thể vượt quá chục triệu người!”



“Hàng chục triệu người thì làm sao! Tôi là sát thần!”



Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Bắt đầu từ hôm nay, Thái Dương Tông là thiên hạ đệ nhất sát tông!”



Liền sau đó.



Anh giơ tay khắc một mảng phù văn trong không trung, huyết dịch của hơn trăm người quỳ dưới đất bỗng bùng cháy!



“A… đừng!”



“Đó là bố của tôi, con trai của tôi, còn có cháu của tôi…”



“Không! Súc sinh! Súc sinh!”



“Diệp Bắc Minh, mày sẽ không được chết tử tế đâu!”



“Diệp tông chủ, tôi sai rồi, tôi có thể chết, tha cho người nhà của tôi đi… đừng…”



Trong ngọn lửa, hơn một trăm người điên cuồng giãy dụa!


Bọn họ nhìn thấy trên người những người có quan hệ huyết mạch với họ trong gia tộc đều bùng cháy ngọn lửa nguyền rủa!