Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1918: Năm ngón tay tóm lại!






Tổng cộng có hàng chục thế lực đi ra khỏi đám đông!



Vương Yên Nhi cực kỳ tức giận: “Những người này thật quá đáng, thậm chí có những thế lực cũng không bằng nhà họ Vương!”



“Họ dựa vào cái gì chứ!”



Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt khó xử: “Nhiều người như vậy, xương Chí Tôn cũng không đủ chia!”



Bán bộ Thần Hoàng của nhà họ Cổ lạnh lùng hừ một tiếng: “Đương nhiên là ai thực lực mạnh, thì người đó lấy xương Chí Tôn trước!”



“Đúng thế!”



Người cảnh giới Thần Tôn của nhà họ Vân gật đầu theo: “Mười chiếc xương Chí Tôn của nhà họ Vân tôi không được thiếu cái nào, nếu không, ha ha…”



Không hề che đậy ý uy hiếp!



“Được thôi”.



Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ gật đầu: “Đã như vậy, tiền bối của nhà họ Vân và nhà họ Cổ đến lấy xương Chí Tôn trước đi!”



Bán bộ Thần Hoàng nhà họ Cổ và thần tôn nhà họ Vân ngần người, quay sang nhìn nhau một cái!



‘Chắc tên nhóc này cũng không dám giỡn chúng ta!’



Hai người bước ra một bước, đến trước người Diệp Bắc Minh: “Được rồi, giao xương Chí Tôn ra đi!”



Đột nhiên.



Diệp Bắc Minh cười, khóe miệng hiện lên ý thích thú: “Các người còn muốn xương Chí Tôn thật hả?”



Đạm Đài Yêu Yêu khẽ cười một tiếng: “Kịch hay bắt đầu rồi!”



“Cậu có ý gì”



Hai người cau mày, đang sắp bốc hỏa!



Diệp Bắc Minh tấn công ra một quyền!



Phụt!



Bán bộ Thần Hoàng nhà họ Cổ biến mất, chỉ còn lại một màn sương máu!



“A…”



Thần tôn nhà họ Vân toàn thân run lên, quay người định bỏ chạy!



Diệp Bắc Minh móc năm đầu ngón tay, một con huyết long xông ra tóm thần tôn nhà họ Vân quay lại: “Chạy cái gì? Ông không cần xương Chí Tôn nữa hả?”



“Không không không! Diệp tông chủ, đó là xương Chí Tôn của cậu!”



Thần tôn nhà họ Vân sợ đến tè ra quần, hết sức cầu xin” “Không cần nữa, một chiếc cũng không cần!”



Diệp Bắc Minh nở nụ cười như tử thần: “Không được, vừa nãy ông nói cần, thì phải lấy!”



Năm ngón tay tóm lại!



Cái đầu của thần tôn nhà họ Vân nổ tung tại chỗ!



Các thế lực đứng ra khác sợ đến thần hồn bốc hơi, bỏ chạy tán loạn điên cuồng!



Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Người nào tự chủ động ở lại tự vẫn, tôi chỉ giết một mình người đó!”



“Kẻ nào dám chạy, diệt cả tộc!”



Giọng nói như tử thần vang khắp!


Chỉ có số ít võ giả cơ thể cứng đờ, dừng tại chỗ không dám động đậy!