[......]
Dung nhan vô cùng tuấn tú của thiếu niên xuất hiện dưới ánh nến nhẹ nhàng.
“…….”
Mắt của Mộ Hàn Uyên như kim châm.
Hắn không tin thuật pháp dịch dung của Vân Dao có thể lừa được hắn, nhưng rõ ràng trước mắt hắn là một người xa lạ.
“Ta ra rồi đấy.” Vân Dao miễn cưỡng dựa vào chút kỹ thuật diễn xuất của mình trước mặt sư phụ sư huynh trong một hai trăm năm, nàng cầm kiếm khoanh tay, tỏ vẻ là một thiếu niên dũng cảm: “Bây giờ, thành chủ có thể tặng tỳ nữ trong tay ngài cho ta không?”
…… Không chút sơ hở.
Dưới mặt nạ, Mộ Hàn Uyên hơi nhíu mày, sau đó thả lỏng: “Vừa rồi chỉ là điều kiện thứ nhất, còn có điều kiện thứ hai.”
“Điều kiện thứ hai là gì?”
Vân Dao bị ánh mắt của Mộ Hàn Uyên nhìn đến mức hoảng sợ, gần như có một cảm giác quỷ dị, cứ như bị hắn lột sạch khôi giáp, nhìn thấu cả người mình, nàng không kìm được mà hừ lạnh một tiếng, quay mặt sang hướng khác.
“Tại sao thành chủ nhìn ta như thế? —— Nói cho ngài hay, cho dù ngài có sở thích đoạn tụ (*) gì đó, nhưng ta chắc chắn không có, nhà ta tám mươi tám đời đơn truyền, không thể gãy ở đời của ta.”
(*) Đoạn tụ (断袖): tức là đồng tính, trích từ《Hán thư · Nịnh Hạnh Truyền》, bắt nguồn từ câu chuyện của Hán Ai Đế và nam sủng Đổng Hiền thời Tây Hán.
Nghe thế, Mộ Hàn Uyên vẫn không tức giận, hắn vẫn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng: “Ta chỉ thấy, ngươi cực kỳ giống một vị cố nhân của ta.”
Giống mịa gì.
Nàng chắc chắn khuôn mặt này chẳng giống nàng tẹo nào.
Nhưng đương nhiên không thể để lộ chút sơ hở gì, Vân Dao cười nhạt: “Thế à? Nhưng ta không rảnh cùng thành chủ tưởng nhớ đến cố nhân, hay là ngài mau nói điều kiện thứ hai đi, nếu ta làm được, ngài đưa người cho ta, thế nào?”
“Được.”
Mộ Hàn Uyên liếc Tiểu Linh một cái, qua loa đáp.
“Có điều cô ta là tỳ nữ duy nhất bên cạnh ta, ở bên ta đã lâu, ngày đêm bầu bạn, gần gũi hơn hẳn những người khác.”
Vân Dao: “……”
Nhưng lúc nãy khi muốn bóp chết người ta, ngươi có nói thế đâu.
Mặc dù đã gắng sức phớt lờ, nhưng câu “ngày đêm bầu bạn” vẫn khiến cõi lòng Vân Dao nổi lên chút gợn sóng khó tả.
[......]
Tầm mắt hai người giao nhau.
Một lát sau, Phượng Thanh Liên lạnh lùng cười giễu, quay mặt sang hướng khác: “Cô vẫn cứ muốn đi —— Đúng là u mê không tỉnh ngộ.”
Vân Dao bất đắc dĩ: “Ta u mê thế nào?”
“Lúc đầu ở Tiên Vực, hắn vẫn là đồ đệ của cô, hắn quả thật vô tội, cô ngang nhiên làm chuyện mà cả thiên hạ cho là sai cũng muốn cứu hắn, xem như cô có nguyên tắc cao, làm tròn bổn phận, nhưng hiện tại thì sao?”
Từng chữ của Phượng Thanh Liên như bắn tia lửa.
“Tình sư đồ của hai người đã chấm dứt, hiện tại hắn là thành chủ thành Bạch Hổ, chiếm một đại chủ thành của Ma Vực, phất tay một cái là có thể khiến Ma Vực nổi giông bão —— Thế mà cô vẫn muốn đi giúp hắn?”
“Ngươi biết ta không có ý định muốn giúp hắn.”
“Nhưng cô không nỡ thấy hắn chết!”
Phượng Thanh Liên chợt lớn tiếng.
Cả người Vân Dao cứng đờ, nàng từ từ siết chặt thanh kiếm trong tay, trong lòng bàn tay nàng, sắt thường vang lên một tiếng rắc: “Đương nhiên ta không nỡ thấy hắn chết……”
Nàng ngước mắt nhìn Phượng Thanh Liên: “Chính tay ta cứu hắn từ trên hình đài, kéo hắn ra khỏi biển máu, dẫn hắn về từ Ma Vực! Năm ấy người đời đều nghĩ rằng Mộ Cửu Thiên đã chết ở núi Lưỡng Giới, tám người sư môn ta, trừ ta, tất cả đều bị giết, lúc ấy chỉ có hắn, bên cạnh ta chỉ có mình hắn.”
Vẻ mặt Phượng Thanh Liên cứng đờ đến mức xanh xao: “Khi đó ta đang phá tầng thứ tám……”
“Người khác thế nào, ta mặc kệ! Nhưng Mộ Hàn Uyên thì khác!” Vân Dao ngắt lời y: “Cho dù hắn không còn là đồ đệ của ta, hắn vẫn là người quan trọng nhất đời này của ta —— Hắn bị phạt, ta sẽ đau lòng; hắn bị giam hãm, ta nhất định phải cứu; hắn làm sai, ta sẽ uốn nắn —— Cho nên, ngươi nói đúng, ta không nỡ thấy hắn chết, thế thì sao? Tại sao không thể?!”
“……”
Trong đôi đồng tử co rút run rẩy của Phượng Thanh Liên, Vân Dao từ từ thả lỏng bàn tay đang siết chặt thanh kiếm, nàng thở nhẹ, xoay người đi ra ngoài.
“Nếu ngươi không tin hắn cũng không tin ta, vậy thì đừng ở đây chờ ta, quay về tiên sơn Phượng Hoàng của ngươi đi. Chuyện về gan Phượng Hoàng, chờ ta tìm được Ngự Diễn, đương nhiên sẽ đòi lại nó lẫn Trần Kiến Tuyết.”
Phượng Thanh Liên vô thức tiến một bước: “Cô thật sự đi sao? Cho dù Mộ Hàn Uyên không còn là đồ đệ mà cô từng đưa về, cho dù rất có thể đây là bẫy do hắn giăng?”
“…… Dù thế nào đi chăng, ta cũng sẽ đi.”
Vân Dao không hề ngoảnh đầu lại.
“Kiếp này, ta sẽ tin tưởng hắn đến cùng. Nếu hắn thật sự muốn làm hại muôn dân trăm họ, vậy thì chính tay ta sẽ chấm dứt tất cả.”
(Còn tiếp)