Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một

Chương 74: Bích vân thiên cộng Sở cung dao (3)




[......]

Lần đầu tiên trong đời Vân Dao mặc thiết giáp vệ y, mặc vào khó đến mức khiến nàng cau mày, nên chỉ có thể cách một tấm bình phong, một mặt mặc đi mặc lại áo giáp, một mặt hỏi Phượng Thanh Liên bên ngoài tấm bình phong: “Chẳng lẽ ngươi có quen biết với tướng lĩnh trong Chu Tước vệ?”

“Thời thượng cổ Yêu tộc Chu Tước là thuộc hạ của tộc Phượng Hoàng bọn ta, có chút liên hệ chưa cắt đứt là chuyện bình thường mà?” Phượng Thanh Liên thẳng thắn đáp.

Vân Dao loay hoay lấy mũ sắt, nghe thế nàng hơi suy tư: “Thế Ngự Diễn đến chủ thành Thanh Long, chẳng lẽ vì tộc Thanh Long có quan hệ với hắn?”

“Nhất mạch chân long được ân trời nuôi dưỡng, hàng vạn năm trước, hễ là Yêu tộc, tất cả đều nghe theo lệnh của hắn, nói chi là Yêu Long, nói Ngự Diễn là tổ gia gia của bọn họ cũng không quá đáng.”

“Chậc.” Vân Dao than thở: “Xem ra muốn đưa Trần Kiến Tuyết trở về từ địa bàn của thành Thanh Long, khó càng thêm khó rồi.”

“Cô còn có tâm tư quan tâm đến Ngự Diễn và kẻ thù của hắn à?”

Phượng Thanh Liên cười nhạt: “Chẳng bằng lo cho chính cô đi, lần này Chu Tước vệ bắc tiến muốn tấn công thành Lưỡng Nghi, e rằng không chỉ là tiêu diệt……”

Y đột nhiên im bặt sau khi nhìn thấy hình bóng vừa bước ra khỏi tấm bình phong.

Mày kiếm mắt sáng, mặt ngọc môi mỏng, áo giáp nghiêm nghị, áo choàng xõa dài ——

Người bước ra rõ ràng là một tướng quân trẻ tuổi tuấn mỹ.

Phượng Thanh Liên cứng đờ đứng ở nơi đó, thần thức đảo quanh “tướng quân trẻ tuổi” ba trăm vòng, cuối cùng mới từ từ thả lỏng đốt ngón tay: “Vân Yêu Cửu……”

“Hửm?” Vân Dao buồn cười khi thấy phượng hoàng biến thành ngỗng đần: “Sao?”

“Cô, cô là nam nhân hả?”

“……”

Vân Dao: “?”

Khiến con phượng hoàng quen biết nàng năm trăm năm suýt chút nghi ngờ điểu sinh, cho rằng nàng là nam nhân ——

Cuối cùng Vân Dao cũng hoàn toàn tin vào lọ Toàn Dung đan mà Mộ Cửu Thiên cho nàng.

Sau khi biết được sự thật, phượng hoàng càng thêm vô cảm.

Sau khi thay áo giáp xong, Chu Tước vệ thuộc Vũ Lâm doanh chuẩn bị xuất phát, Vân Dao cùng Phượng Thanh Liên — kẻ bịt mũi không chịu không muốn nhưng cuối cùng cũng phải thay bộ lông sặc sỡ, trà trộn vào trong đội ngũ, hành quân tiến đến phía bắc.

Ban đầu, Vân Dao vẫn hơi không yên lòng: “Liệu có ai trong Chu Tước vệ phát hiện ra dung mạo của chúng ta rất xa lạ, chưa bao giờ gặp không?”

“Không đâu.”

Dường như Phượng Thanh Liên rất khó có thể chấp nhận dáng vẻ thiếu niên tuấn mỹ hoàn hảo từ đầu đến chân này của Vân Dao, y kiên quyết xoay mặt sang một bên không hề nhìn nàng.

Vân Dao không hiểu: “Tại sao?”

“Bởi vì trong Chu Tước vệ, gần một tháng nay, tất cả doanh đội đều bị xáo trộn, tổ chức lại hết.”

Vân Dao ngây người, theo phản xạ nhíu mày.

“Còn những thống soái thống lĩnh ban đầu, gần như đều đã được thiết lập lại.” Phượng Thanh Liên khựng lại, sâu xa nhấn mạnh: “Nhất là những người ủng hộ, trung thành và các thân tín của thành chủ thành Chu Tước.”

“……” Chẳng rõ Vân Dao nhặt một cọng cỏ ở đâu, nàng cụp mắt bện cỏ như đang suy tư.

Một lúc lâu không thấy Vân Dao phản ứng, cuối cùng Phượng Thanh Liên cũng không nhịn được mà quay đầu lại: “Lâm trận đổi tướng, tổ chức lại bộ doanh, tất cả đều là đại kỵ trước khi hành quân, cô không cảm thấy mệnh lệnh này của thành chủ thành Chu Tước kỳ lạ à?”

Cọng cỏ trong tay Vân Dao xoay nửa vòng: “Nếu tân thành chủ thành Bạch Hổ kia thật sự có năng lực này, tại sao còn để mình bị vây trong tình thế nguy hiểm?”

“E rằng hắn không phải thật sự bị vây.” Cuối cùng Phượng Thanh Liên cũng quay người lại, lạnh lùng nói: “Mà là lấy thân làm mồi nhử, giăng bẫy hại người.”

“Bẫy ai? Thanh Long? Huyền Vũ?”

Phượng Thanh Liên cười nhạt: “Nếu là bẫy cô thì sao?”

“……”

Gió nhẹ nổi lên, thổi tung cây cỏ, rơi xuống bãi cát vàng.

Vân Dao định thần lại, hạ thấp khôi giáp xuống:

“Không thể nào. Hắn không biết ta sẽ đến Ma Vực.”

Phượng Thanh Liên nhíu mày, muốn nói thêm gì đó.

Ngón tay của Vân Dao đẩy mũ sắt lên.

Thiếu niên tuấn mỹ ngước đôi mắt hoa đào, vô tội nháy mắt với Phượng Thanh Liên: “Huống chi, dù bây giờ ta đứng trước mặt hắn, ngươi nghĩ hắn sẽ nhận ra à?”

Phượng Thanh Liên: “……”

“Kệ cô, tự tìm đường chết thì đừng mong ta cứu.” Cứng đờ chốc lát, Phượng Thanh Liên cộc cằn gắt gỏng ngó sang hướng khác.

Vân Dao: “?”

Con chim này khó hiểu quá.

(Còn tiếp)