“Ngũ sư huynh……?”
Trong vòng tay hắn, Vân Dao kinh ngạc run rẩy, nàng khó khăn tách mình ra khỏi Mộ Hàn Uyên vài tấc, cố gắng muốn phân biệt thật giả qua ánh mắt của hắn.
“Ngươi có ý gì? Huynh ấy đã chết rồi, làm sao có thể xuất hiện ở đây?”
“Nàng nhìn xem, sư tôn.” Mộ Hàn Uyên cụp mắt xuống, ma văn nơi đuôi mắt rực rỡ, hắn không buồn không vui nhìn bàn tay đẩy hắn ra của nàng: “Người nàng quan tâm nhất, vẫn luôn là hắn.”
Dưới ống tay áo nâng lên của Mộ Hàn Uyên, lòng bàn tay đang cầm thứ gì đó.
Trong lòng bàn tay của hắn là một tấm lệnh bài gỗ khắc hoa văn cổ xưa, trên mộc bài, khắc ba chữ triện: Mộ Cửu Thiên.
“——!”
Đồng tử của Vân Dao co lại, khó tin nhìn mộc bài kia.
Đó là mệnh bài đặc chế dành cho đệ tử đời thứ nhất của Càn Môn, mỗi mệnh bài được rót vào một tia lực lượng thần hồn của đệ tử tương ứng.
Khi người giữ mệnh bài qua đời, mệnh bài cũng sẽ tan thành mây khói.
Sau này bởi vì phương pháp này quá tiêu hao thần hồn, không phải tu giả cấp cao thì không thể hoàn thành, cho nên quy củ này được hủy bỏ từ thế hệ đệ tử đời thứ hai của Càn Môn, cho nên mô phỏng là chuyện không thể nào.
Hiện tại hơi thở thần hồn trên đó, Vân Dao cảm nhận được rõ ràng, đó chính là mệnh bài của Mộ Cửu Thiên.
—— Nhưng đáng lẽ ba trăm năm trước nó phải tan thành mây khói theo Mộ Cửu Thiên mới đúng chứ!
Vân Dao run rẩy vươn đầu ngón tay về phía đó: “Huynh ấy thật sự chưa chết sao? Huynh ấy ——”
Xoạch.
Khi đầu ngón tay của Vân Dao sắp chạm vào mệnh bài ôn nhuận, bóng dáng của Mộ Hàn Uyên đột nhiên lùi lại, tránh nàng.
“Đúng vậy, hắn chưa chết.”
Mộ Hàn Uyên cầm mệnh bài trong lòng bàn tay, vẻ mặt lạnh lùng liếc xuống nhìn nó, khóe môi gợi lên chút hung ác: “Đáng tiếc lắm đúng không, nếu người phát hiện ra hắn trước là nàng chứ không phải ta, vậy có lẽ…… người yêu nhau thì cuối cùng cũng sẽ về bên nhau?”
Vừa dứt lời, trời đất chợt vang lên những tiếng nổ ầm ầm, lấn át tiếng chém giết khắp nơi dưới tiên đài.
Trái tim Vân Dao run lên, ngước mắt, nhìn về phía bắc bên ngoài Tiên cung.
Dao Thành, nơi bị đại quân Ma tộc đánh chiếm, giờ đây trước cổng thành, một cái bục cao nhô lên từ mặt đất.
Ở đây tập trung trưởng lão đệ tử cấp cao trong tiên môn, trong đó thậm chí có tu giả Hoàn Hư cảnh Hợp Đạo cảnh, dù cách xa trăm trượng, thì vẫn có thể thấy cảnh tượng xảy ra trước cổng thành Dao Thành.
Chẳng hạn như lúc này, một đám người thấy rõ ràng, trên đài cao trống rỗng xuất hiện là một hình đài đúc bằng huyền thiết lạnh lẽo, khắc vô số phù văn trận pháp.
Một bóng dáng mặc y phục màu đen rách rưới không rõ mặt mũi, bị đinh Tỏa Linh đâm vào xương bả vai, đóng vào hình giá.
Hai kẻ hung hãn đứng hai bên trái phải cạnh hình giá của người nọ, rõ ràng là hai trong số bốn đại thần vừa được bổ nhiệm của Ma Vực ——
Thanh Long, Huyền Vũ.
Lời vừa rồi của Mộ Hàn Uyên không hề che giấu.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều phức tạp, các trưởng lão dưới tiên đài không hẹn mà cùng nhìn về phía chưởng môn Càn Môn, Trần Thanh Mộc.
Bọn họ trông thấy Trần Thanh Mộc đờ đẫn bất động nhìn lên hình đài, khuôn mặt đầy nếp nhăn tiều tụy. Thần thức thò ra như một đứa trẻ gầy yếu, cẩn thận dò xét thần hồn của hình bóng trên hình đài kia.
Sau đó, sắc mặt của Trần Thanh Mộc dần đỏ bừng, hệt như muốn nín thở đến mức ngạt thở.
Cuối cùng, chốc lát sau, giữa thiên địa vang lên một tiếng gào khàn khàn thê lương: “...... Sư phụ ——!!”
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng mọi người vẫn kinh hãi thất thần.
“Mộ Cửu Thiên thật sự chưa chết sao?”
“Vị kia chính là ngũ sư huynh của Vân Dao, một trong thất kiệt Càn Môn sao?”
“Không thể nào, ba trăm năm trước hắn đã chết ở núi Lưỡng Giới rồi mà?”
“......”
Không ai để ý, trong số tu giả hai cõi Tiên Ma đang chém giết, chỉ có các vị cung chủ và các vị trưởng lão cốt cán của Phù Ngọc Cung sau khi xác nhận người trên hình giá là Mộ Cửu Thiên, tất cả đều biến sắc.
Bọn họ nhìn nhau, ngũ cung chủ Đoạn Tùng Nguyệt thừa dịp hỗn loạn vung tay tạo một đạo kiếm tấn. Bọn họ vừa chém giết, vừa vô hình tụ tập đến vị trí trung tâm.
Giữa lúc mọi người hỗn loạn, thân hình của Trần Thanh Mộc được kiếm quang trong tay nâng lên, một mạch giết lên tiên đài.
Linh lực nổ tung, phát quan của Trần Thanh Mộc lỏng lẻo, mái tóc đen trắng xen kẽ lẫn lộn bị gió bắc thổi tung điên cuồng. Nhưng ông không quan tâm, khuôn mặt vặn vẹo bay thẳng lên tiên đài: “Mộ Hàn Uyên! Mau thả ngài ấy ra!”
Mộ Hàn Uyên vẫn bất động, cứ như không thấy kiếm ý đáng sợ đang xé toạc hi phong lưu vân lao đến, mái tóc trắng dưới liên hoa quan đen tuyền bị kiếm phong hất lên, như tuyết phấp phới trên tiên đài, hắn vẫn như trước không hề chớp mắt dù chỉ một cái.
Trước khi kiếm của Trần Thanh Mộc chém xuống.
“Keng ——!!”
Kim thiết va chạm, kiếm của Trần Thanh Mộc chém xuống Mộ Hàn Uyên bị thần tướng Chu Tước đứng sau Mộ Hàn Uyên hơn một trượng vung đao cản lại.
Trần Thanh Mộc không thu lực được, bay ra phía sau, thành chủ Chu Tước không bỏ qua mà đuổi theo.
Bên dưới tiên đài, các đệ tử Càn Môn bỗng hoàn hồn.
“Giết Ma tộc! Cứu sư tổ!!”
Không biết là trưởng lão nào ra lệnh, cùng với một bộ phận đệ tử Càn Nguyên đang lập trận kháng địch, mọi người đều rút kiếm, chủ động nghênh chiến với tu giả Ma tộc bốn phía dưới tiên đài.
Trên tiên đài, Mộ Hàn Uyên nở một nụ cười lạnh lẽo, khóe mắt khắc ma văn huyết sắc giương lên, toát lên vẻ tàn bạo máu lạnh buốt giá.
Tay áo của hắn như mệnh sách Diêm La câu hồn vung lên, mang theo bóng tối dày đặc lạnh lẽo.
“Giết.”
Theo lệnh của Ma tôn, đại quân Ma tộc như thủy triều tràn về phía các đệ tử tiên môn.
Trong chốc lát, dưới vòng trời, hai màu trắng đen đan xen, bên ngoài Tiên cung khổng lồ, nơi nơi chém giết, máu văng tứ tóe.
Bầu trời xanh thẫm gần như bị nhuộm thành mây đỏ.
Giữa tiếng đao kiếm va chạm và tiếng máu thịt bị xé rách, Vân Dao khó khăn kiềm chế tà diễm sắp bạo khởi giữa mi tâm.
Sau khi tâm tư rời khỏi thức hải giữa mi tâm, nàng trông thấy cảnh tượng máu me bi thảm dưới tiên đài.
Sắc mặt Vân Dao trắng bệch: “Mộ Hàn Uyên, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Ta đã nói rồi, Vân Dao.” Mộ Hàn Uyên cười: “Nếu không thể trở thành người thân thiết nhất của nàng, vậy thì ta sẽ trở thành người mà nàng hận nhất đời này. Ta sẽ từng chút một, hủy diệt hết những người mà nàng coi trọng. Bắt đầu từ hắn.”
Giữa ngón tay của hắn, một ngọn ma diễm đen kịt đốt cháy một góc mệnh bài.
Cùng lúc đó, cách đó trăm trượng, trên hình đài Dao Thành, đột ngột tràn ngập ma diễm đáng sợ hùng hồn. Hình bóng của người trên hình đài ngay lập tức bị ma diễm nuốt trọn.
Nhiệt độ trong trời đất đột nhiên tăng vọt, cảm giác như đang bị cuốn vào trong một ngọn lửa nóng rực.
Dưới khí thế của ma diễm, khí thế của tu giả Ma tộc lập tức dâng trào.
Vân Dao sững người.
Trên hình đài xa xa, ma diễm chảy ngược, vài đệ tử Càn Môn dưới đài ngã xuống vũng máu, từng đợt máu bắn tung tóe như thanh kiếm sắc bén xé nát hi vọng cuối cùng của Vân Dao, cuối cùng nàng không kìm được nữa: “...... Đủ, rồi!”
“Coong ——”
Nàng vừa dứt lời, kiếm Nại Hà vang lên một tiếng kiếm rít phẫn nộ, bay vọt đến.
Nó lơ lửng phía trên tiên đài, mũi kiếm run bần bật chỉ xuống, hướng thẳng vào Mộ Hàn Uyên.
Vân Dao quát: “Mộ Hàn Uyên! Bảo tất cả bọn họ dừng lại!”
Mộ Hàn Uyên nhìn thanh trường kiếm lơ lửng giữa trời.
Hắn chợt nhớ đến một cảnh tượng cách đây ba trăm năm.
Trong thành Hoàn Phượng của Ma Vực, trên hình đài thật cao, hồng y mang theo ánh sáng, bước vào cuộc đời hắn.
Đã từng là điểm tựa để hắn chịu đựng cuộc đời như rơi xuống vực sâu này.
Đáng tiếc, hồng y ấy không đến gì hắn.
Người nàng muốn cứu lên từ đáy vực sâu, cũng không phải hắn.
Nếu lúc ấy nàng có sự lựa chọn, có lẽ nàng sẽ đưa sư huynh của nàng đi, sau đó rời đi mà không hề ngoảnh lại……
Trong lòng bàn tay, ma diễm hừng hực, mệnh bài gần như bị hỏa diễm thiêu rụi.
Ánh mắt của Mộ Hàn Uyên rời khỏi thanh kiếm đang lơ lửng giữa trời, mà chuyển sang Vân Dao đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn.
Kiếm Nại Hà vẫn rít lên liên tục.
Vân Dao khẽ nói, kìm nén sự run rẩy khó thể nhận ra: “Mộ Hàn Uyên, đừng ép ta.”
“Ta không ép nàng, ta luôn cho nàng lựa chọn.”
Mộ Hàn Uyên bật cười, tóc trắng vờn bay trước ma văn như máu, yêu dã đến cực điểm.
Hắn giơ tay lên, cho nàng nhìn thấy mệnh bài của Mộ Cửu Thiên sắp cháy sạch trong lòng bàn tay của hắn.
“Hoặc là, ta giết hắn —— Hoặc là, hiện tại nàng giết ta.”
“......!”
Cả người Vân Dao chấn động, mi tâm đau như sắp nứt.
Chung Yên Hỏa Chủng sắp chui ra, nếu không đồng quy vu tận với nó, e rằng toàn bộ giới Càn Nguyên sẽ bị hủy diệt.
Nàng không còn thời gian.
Vân Dao bỗng dưng siết chặt năm ngón tay.
“—— Giết.”
Một tiếng rít rõ rệt vang lên, kiếm Nại Hà xé gió lao xuống.
“......”
Mộ Hàn Uyên đã sớm đoán trước được.
Hắn cười to, nhắm mắt lại, ma văn huyết sắc diễm lệ ướt át.
Song, trong khoảnh khắc bóng tối bao phủ, ngũ giác không chỉ tập trung vào duy nhất nữ tử nọ nữa, Mộ Hàn Uyên đột nhiên nhận ra một điều khác thường ——
Kiếm Nại Hà không hề giáng xuống, mà xoay tròn giữa không trung, bất ngờ bắn về phía ngược lại tiên đài.
Mũi kiếm chĩa thẳng xuống.
Hơn mười trưởng lão Hợp Đạo cảnh của Phù Ngọc Cung, chẳng biết từ khi nào đã tụ tập lập trận. Hàng chục luồng kim quang hùng mạnh lao đến từ Phù Ngọc Cung nằm ở phía đông nam Tiên Vực, rót vào trong trận, cùng tế khởi sát trận hãi hùng giấu trời che đất.
Kiếm Nại Hà mang theo uy thế của đệ nhất nhân Tiên Vực thuở xưa, cuồn cuộn bao la, khí thế ngút trời, khó ai cản nổi, ngang tàng chém xuống trận pháp kim quang trên mặt đất, khiến mười mấy trưởng lão Phù Ngọc Cung hộc máu bại lui.
Nhưng, vẫn không kịp.
Sát trận trên vòm trời đã khởi động, vô số phù văn triện ấn hợp thành tầng tầng lớp lớp hư ảnh kim quang, liên kết chặt chẽ với nhau.
Ở chính giữa, một thanh kiếm kinh thiên tích lũy sức mạnh đã lâu, lúc này đang phá vỡ huyễn ảnh che lấp, đang xuyên qua trời xanh vô biên.
Dưới thanh kiếm khổng lồ ngất trời cao hơn trăm trượng, khí cơ tỏa định, nhắm thẳng vào bất thế Ma tôn áo đen tóc trắng trên tiên đài.
Mộ Hàn Uyên nhướng mày, lạnh lẽo thì thầm: “Phù Ngọc Cung.”
Hắn định nhấc tay áo lên.
Nhưng sát trận này của Phù Ngọc Cung vô cùng độc ác, ấy thế mà dùng vạn sinh hồn không biết lấy từ đâu nhốt trong trận, hiện tại vạn hồn tế trận, đổi lấy một đòn thiên địa cộng sát ——
Hàng nghìn hàng vạn khí cơ bắn ra, chỉ để trói chặt Mộ Hàn Uyên trong một nhịp thở.
Trong khoảng thời gian này, Mộ Hàn Uyên không thể trốn đi đâu, thậm chí không thể mở mắt ra.
Vì vậy, trong bóng tối lặng ngắt như tờ……
Mộ Hàn Uyên chỉ nghe được một giọng nữ nhẹ nhàng kề bên tai hắn: “Xin lỗi, Hàn Uyên. Ta chọn cách thứ ba.”
“Trận chiến này bắt đầu từ ta, vậy hãy để ta chấm dứt.”
“——”
Một cảm giác hồi hộp khó tả và chưa từng có bủa vây lấy hắn trong khoảnh khắc đó, gần như xé nát thức hải của Mộ Hàn Uyên.
Một nhịp thở dài đằng đẵng kéo dài đến kết cuộc hồng hoang trôi qua, Mộ Hàn Uyên mở mắt ra, khí tức ngang ngược điên cuồng tràn ngập đuôi mắt của hắn, ma văn huyết sắc sống động.
Sau đó, khuôn mặt của hắn phút chốc cứng đờ.
Phía trên trước mặt hắn.
Vân Dao quay người, bay lên.
Cự kiếm trời phạt như muốn hủy diệt tất thảy sinh cơ xuyên qua người nàng, sau đó xé nát hình bóng đơn bạc của nàng.
“......”
“......”
Mọi âm thanh như biến mất, trời đất tĩnh lặng.
Một đóa hoa sen màu hồng trắng chậm rãi rơi xuống theo ánh sáng vỡ vụn đang tiêu tán giữa không trung.
Rơi xuống đáy mắt trống rỗng của Mộ Hàn Uyên.