Càn Môn kinh biến, Hàn Uyên Tôn nhập ma, phản bội Tiên Vực trốn đến Ma Vực.
Tin tức kinh thiên động địa này không thể giấu được, chưa tới hai ngày đã truyền khắp Tiên Vực, thiên hạ đều biết.
Những tu giả cấp cao phát hiện thiên tượng dị biến ngày hôm ấy đều dùng thần thức hoặc tự mình đến Càn Môn, hiện tại tất cả đều đồng loạt giữ im lặng.
Những tu giả cấp thấp không tận mắt chứng kiến đương nhiên không tin.
Nhưng quần chúng phẫn nộ chờ đợi mấy ngày, nhưng vẫn không đợi được Càn Môn hoặc chính Hàn Uyên Tôn đứng ra làm sáng tỏ, sau đó, mọi sự náo động trong Tiên Vực dần dần lắng xuống, đám người ủng hộ Mộ Hàn Uyên khó có thể tin nổi, nhưng vẫn phải chậm rãi chấp nhận sự thật này.
Bọn họ đau buồn chưa được bao lâu ——
Chỉ trong vài ngày, tin tức từ thành trì Tiên Vực gần núi Lưỡng Giới truyền đến, nói rằng gần đây Ma Vực xuất hiện một vị sát thần, với tốc độ nhanh như sét đánh, giết hai thành chủ của hai đại chủ thành Chu Tước và Bạch Hổ, sau đó thu phục thành Thanh Long, tiếp đó tiến đến thành Huyền Vũ ở cực bắc Ma Vực, giam giữ thành chủ và phụ tá thân tín, hoàn toàn thống nhất Ma Vực, được tứ đại chủ thành tôn làm Ma tôn, thống trị Ma Vực, không ai dám cãi lời.
Sau hơn bốn trăm năm, Ma Vực lần nữa thống nhất, tứ đại chủ thành chấm dứt nội đấu, nhất trí đối ngoại.
Hiện tại, đội quân Ma tộc vượt qua núi Lưỡng giới, bao vây bốn mặt Dao Thành, xu thế đe dọa Tiên Vực.
Chỉ trong vòng một tháng, giới Càn Nguyên phong vân đại biến.
Tiên Môn Đại Bỉ tạm thời bị hủy bỏ. Tiên minh liên kết với các đại tiên môn, phái đệ tử đến núi Lưỡng Giới.
Hai ngày sau đó.
Càn Môn, đỉnh Phụng Thiên, điện Minh Đức.
“Chưởng môn, núi Lưỡng Giới thương vong nặng nề, càng kéo dài càng tồi tệ, kính xin tiểu sư thúc tổ mau chóng xuất quan!”
“Đúng thế chưởng môn, hiện tại trong Tiên Vực tiếng oán hờn khắp nơi, tất cả đều nhắm vào Càn Môn chúng ta! Chúng ta không thể trì hoãn được nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng lớn đến cơ nghiệp và danh tiếng của Càn Môn ta!”
“Chưởng môn……”
“Đủ rồi!!”
Tiếng tiếng ầm, Trần Thanh Mộc vỗ mạnh xuống bàn.
Một dấu tay nông in trên mặt bàn gỗ.
Trần Thanh Mộc — người hiền lành chẳng bao giờ tức giận mấy năm qua, lúc này đang phẫn nộ đến mức không kiềm chế được, liếc nhìn các trưởng lão trong sảnh: “Ta phải nói bao nhiêu lần đây, tiểu sư thúc tổ bị tên nghịch đồ kia chọc tức đến mức hỏa công tâm, suýt chút tẩu hỏa nhập ma bạo thể mà chết! Nếu không, ngài ấy cần gì phải bế quan áp chế trong tình huống cấp bách hiện tại? Các ngươi cứ ép ngài ấy xuất quan, có phải muốn gánh ác danh khi sư diệt tổ, đại nghịch bất đạo không?!”
Cả sảnh im ắng, mọi người nhìn nhau, im miệng không nói gì.
Mọi người đều nhìn ra, hiện tại Trần Thanh Mộc đang thật sự nổi giận, lúc này không ai muốn xông lên phía trước, nếu không, e là sẽ trở thành đá mài kiếm bằng thịt người.
Ấy thế mà lại có một cơn gió mát thổi vào đại sảnh, một giọng nói chán sống vang lên.
“Không đến mức khoa trương như thế.”
“Ai ——!?”
Trần Thanh Mộc tức giận quay đầu, chòm râu dấy lên kiếm ý sắc bén, song, chưa kịp phát tiết, ông đã thấy rõ hồng y nữ tử xuất hiện trong điện, nên bèn vội liễm khí hành lễ: “Cung nghênh sư thúc xuất quan!”
Theo sau Trần Thanh Mộc, các trưởng lão và đệ tử kịp phản ứng, tất cả đứng lên: “Cung nghênh sư thúc tổ xuất quan!!”
“......”
Cả sảnh đều thở phào nhẹ nhõm như thể “cuối cùng cũng đến”.
Trần Thanh Mộc nhường thượng tọa (*), Vân Dao không từ chối, chủ động ngồi xuống.
(*) Thượng tọa: ghế đầu, ghế cho lãnh đạo.
Khi hai người lướt qua người nhau, Trần Thanh Mộc thoáng thấy màu môi và màu mắt hơi ảm đạm của Vân Dao, trái tim không kìm được mà trầm xuống: “Sư thúc, vết thương của người……”
“Không sao, vẫn chịu đựng được.”
“——”
Lông mày của Trần Thanh Mộc nhíu chặt, hô hấp dồn dập vì tức giận.
Ông biết rõ, mệnh trời của Vân Dao vốn chẳng còn lại bao nhiêu, hiện tại vừa phải chịu đựng kiếp số nhập ma vừa phải áp chế tà diễm, khiến nàng gần như kiệt quệ, e rằng tuổi thọ vốn có sắp cạn kiệt rồi.
…… Mộ Hàn Uyên này!
Vân Dao ngồi xuống: “Tình hình hiện tại thế nào?”
Trần Thanh Mộc hoàn hồn, xoay người chấp tay thi lễ, định trả lời.
Nhưng trước khi ông mở miệng, đã có trưởng lão giành bẩm báo trước: “Sư thúc tổ, núi Lưỡng Giới ác chiến mấy ngày nay, đệ tử tiên môn thương vong vô số! Tân binh Ma Vực dưới quyền Mộ Hàn Uyên chiếm đóng Dao Thành, kiếm chỉ tiên đài cực bắc của tiên minh, muốn ——”
“Đủ rồi!” Trần Thanh Mộc bực tức quay người: “Chí tôn Ma Vực chưa lộ diện, ai nói với ngươi đó là Mộ Hàn Uyên!”
Ở góc nào đó trong điện, có đệ tử không kìm lòng được, oán hận lẩm bẩm: “Hàn Uyên Tôn…… Mộ Hàn Uyên vừa phản bội tông môn, chưa đến một tháng thì Ma Vực thống nhất tứ đại chủ thành, xuất hiện một vị chí tôn của Ma Vực, trừ hắn, còn có thể là ai?”
“!” Trần Thanh Mộc tức đến mức chòm râu giật giật, chuẩn bị phát cáu.
“Được rồi.”
Vân Dao giơ tay, ấn khí cơ của Trần Thanh Mộc xuống: “Ta biết chưởng môn dụng tâm lương khổ (*), nhưng danh tiếng truyền thế trừ ma vệ đạo bảo vệ Tiên Vực của Càn Môn……”
(*) Dụng tâm lương khổ (用心良苦): Suy nghĩ cho người khác, muốn tốt cho người khác.
Vân Dao cúi đầu, khẽ cười tự giễu: “Coi như bị ta hủy hết.”
“Sư thúc……”
“Chuyện đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích.” Vân Dao ngẩng đầu lên: “Tiếp theo thế nào, Mộ Hàn Uyên chưa từng lộ diện, đại quân Ma Vực đã công phá Dao Thành, gần đến bắc địa Tiên cung của tiên minh rồi à?”
Vẻ mặt của Trần Thanh Mộc hơi u ám: “Vâng, đại quân Ma Vực đã bao vây Tiên cung, bày khốn giới, ngay cả tu giả cao cảnh cũng không có cách nào vào đó, nhưng bắt đầu từ hôm qua, bọn họ chỉ bao vây chứ không tấn công.”
“Tập trung sức mạnh của các tu giả trong bắc địa Tiên cung, có thể ngăn cản được không?”
“Chỉ tính riêng đại quân Ma tộc, vẫn không đủ.” Trần Thanh Mộc thở dài: “Nếu Ma tôn ra tay……”
“Nếu như thế, tại sao Ma tộc dừng lại?”
Trần Thanh Mộc sửng sốt: “Có lẽ là, cố ý bố trí mai phục, muốn một mẻ hốt gọn tu giả Tiên Vực đến cứu viện?”
“Chẳng bằng nhân lúc các môn phái Tiên Vực ba trăm năm chưa từng trải qua đại chiến, đánh thẳng một mạch. Như thế còn nhanh hơn.” Vân Dao thản nhiên nói.
“Ý của sư thúc là……”
Sắc mặt Trần Thanh Mộc hơi thay đổi.
Sau đó, bên ngoài điện Minh Đức, chợt vang lên tiếng đệ tử gấp gáp chạy vào trong điện: “Chưởng môn! Núi Lưỡng Giới gửi tin đến!”
Trần Thanh Mộc xoay người lại: “Chuyện gì mà hớt ha hớt hải thế?”
“Bẩm chưởng môn,” Đệ tử kia tiến vào, cúi đầu quỳ trước chủ vị, vẫn chưa nhận ra người ngồi đó là Vân Dao chứ không phải Trần Thanh Mộc: “Một nén nhang trước Mộ Hàn Uyên xuất hiện ở bắc địa Tiên cung, hắn nói trong vòng hôm nay, nếu hắn không thấy sư thúc tổ Vân Dao đích thân đến Tiên cung, hắn sẽ dùng mạng mấy nghìn đệ tử trong Tiên cung tế cờ!”
Vừa dứt lời, trong điện lập tức nổi lên một đợt phẫn nộ.
“Hắn điên rồi à!?”
“Thật sự là Hàn Uyên Tôn, sao hắn, sao hắn……”
“Gì mà Hàn Uyên Tôn! Hắn rõ ràng là đại ma đầu gây họa tày trời!”
“Trong Tiên cung có đệ tử Càn Môn ta, Mộ Hàn Uyên thật sự không đếm xỉa chút gì đến tình đồng môn sao??”
“Khi sư diệt tổ, đại nghịch bất đạo mà hắn còn dám làm, còn có gì mà hắn cố kỵ!”
“Sư thúc tổ không thể đi! Ai biết tên ma đầu đó sẽ làm ra chuyện tán tận lương tâm gì!”
“Nhưng nếu không đi, mấy nghìn đệ tử phải làm sao?”
“Trong bắc địa Tiên cung có đến mấy chục trận pháp chèo chống cực bắc Tiên Vực đấy, nếu nơi đó xảy ra chuyện gì, nói là trăm họ lầm than cũng không đủ……”
“......”
Giữa tiếng thảo luận của mọi người, từ đầu đến cuối sắc mặt của Vân Dao không hề thay đổi.
Trong đại điện này, Trần Thanh Mộc là người hiểu nàng nhất, biết rõ dáng vẻ này của nàng nghĩa là đã sớm đoán được, cũng như đã sớm đã ra quyết định, nhưng ông vẫn khuyên nhủ: “Sư thúc, người ——”
“Ngươi biết mà,” Vân Dao thì thầm: “Ta không thể không đi.”
Chốc lát sau, kiếm Nại Hà bay đến.
Đuôi kiếm kéo theo một luồng sáng lung linh màu đỏ, hướng về phía cực bắc của Tiên Vực, hướng đến núi Lưỡng Giới.
—
Trần Thanh Mộc dẫn đầu một nhóm trưởng lão và đệ tử Càn Môn, theo Vân Dao đến núi Lưỡng Giới. Khi đến gần Dao Thành và bắc địa Tiên cung, bầu trời Tiên Vực cuồn cuộn ma diễm, giấu trời che đất.
Bên dưới vòm trời đen kịt, các đệ tử được các môn phái phái đến đóng quân bên ngoài bắc địa Tiên cung, đối mặt với đại quân Ma tộc bao vây Tiên cung ở đằng xa.
Khi Vân Dao đến, một nhóm nhân vật cao cấp của các tiên môn trong tiên minh đang thảo luận cách giải quyết khốn sự của Tiên cung.
“...... Nội ứng ngoại hợp thì không khó, nhưng nếu Mộ Hàn Uyên ra tay, e rằng họa phúc khó đoán.”
“Trong vòng một ngày, nếu không đánh thắng, Tiên cung phải làm sao!”
“Càn Môn bọn họ dạy dỗ ra một nghịch đồ Ma tộc, dựa vào đâu mà chúng ta phải dọn cục diện rối rắm này cùng bọn họ?!”
Không biết câu cuối cùng là ai nói. Sau khi gã dứt lời, vốn nghĩ rằng mọi người sẽ hưởng ứng theo, ai ngờ trong trướng bỗng dưng trở nên yên tĩnh.
Người nọ cảm thấy không ổn lắm, cứng nhắc quay đầu lại.
Sau đó nhìn thấy một thân ảnh hồng y bước vào trướng.
“Dạy dỗ đệ tử sơ xuất, khiến hắn tẩu hỏa nhập ma, lầm đường lạc lối, quả thật là lỗi của ta.” Vân Dao dừng bước, ánh mắt thản nhiên đảo qua những người trong trướng: “Nhưng mong các vị đừng quên, suốt ba trăm năm qua, Mộ Hàn Uyên trừ ma vệ đạo, dẹp yên vô số tai họa, cứu vô số đệ tử tiên môn —— Tại sao lúc đó các ngươi không hỏi, đệ tử do Càn Môn ta nuôi dạy, dựa vào đâu mà giúp các ngươi giải quyết khốn khó, giúp các ngươi thoát khỏi nguy hiểm.”
“.....”
Sau sự im lặng, mọi người đều hành lễ cáo kiến.
“Không hổ là tiểu sư thúc tổ của Càn Môn, thật sự rất giỏi hùng biện.” Bên phía chỗ ngồi của Phù Ngọc Cung, thất cung chủ Nguyên Tùng Thanh cười lạnh: “Đáng tiếc bây giờ hắn không còn là Hàn Uyên Tôn gió mát trăng sáng gì nữa, mà là vô thượng Ma tôn của Ma Vực! Một tháng nay, đệ tử tiên môn ta tử thương vô số, đều là lỗi của mình hắn! Món nợ này, Càn Môn có thanh toán hay không đây?”
“...... Càn Môn ta.”
Vân Dao dừng lại, khẽ cười, dường như hơi mệt mỏi: “Nếu bốn trăm năm trước không có thất kiệt Càn Môn ta hi sinh thân mình, các vị Phù Ngọc Cung, có bao nhiêu người có cơ hội nhìn thấy sắc trời Càn Nguyên, có cơ hội phát ngôn bừa bãi như lúc này?”
“Ngươi —— Ngươi đừng lôi chuyện quá khứ ra nói! Bốn trăm năm trước ra sao, trong bốn trăm năm nay, Càn Môn thế nào, Phù Ngọc Cung ta mới là ——”
Nguyên Tùng Thanh muốn nói tiếp.
Đi theo phía sau Vân Dao, Trần Thanh Mộc chậm rãi triệu hồi trường kiếm, ngước mắt nhìn Nguyên Tùng Thanh.
Chưởng môn Càn Môn, người được cả Tiên Vực biết đến là người yếu đuối dễ bị bắt nạt, lúc này ánh mắt khi nhìn mọi người lộ ra chút hung ác thấu xương: “Nguyên cung chủ, ta khuyên ông chớ nên lỡ lời, cũng chớ nên bất kính với sư thúc của ta. Nếu không, ta sẽ cho ông thấy, rốt cuộc bốn trăm năm nay đệ tử Càn Môn còn huyết tính (*) hay không.”
(*) Huyết tính: tính cách trung nghĩa thẳng thắn, cá tính bất khuất hiệp nghĩa.
Dưới sát khí bức người, sắc mặt Nguyên Tùng Thanh đột nhiên thay đổi.
Trong sự yên tĩnh này, tiếng trò chuyện của đám thanh niên đệ tử thoạt nhìn như thư sinh của cốc Cửu Tư càng rõ ràng hơn ——
“Sư huynh, đoạn này đệ nhớ chi tiết rồi, nhưng phải viết lời chú giải thế nào đây?” Đứa bé đang múa bút thành văn ngẩng đầu lên.
“Viết đúng sự thật đi.”
Đứa bé cắn đầu bút: “Là Càn Môn trung nghĩa, chói lọi nghìn đời sao?”
“Ừm, còn phải thêm một câu, kết quả chưa đến nghìn đời, chỉ mới bốn trăm năm thôi, thì xuất hiện một kẻ ngồi xổm nhặt đồ ăn có sẵn sau mông Càn Môn, ăn đến mức cao lớn vạm vỡ, vậy mà còn mặt dày muốn tranh công.”
Trong trướng vang lên vài tiếng cười nhạo khe khẽ.
“!” Nguyên Tùng Thanh tức đến mức suýt tắt thở, ông ta hầm hầm quay mặt sang phía đó: “Cốc Cửu Tư có ý gì!?”
“Được rồi được rồi, đối đầu với kẻ địch mạnh, các vị đừng lục đục nội bộ.” Ngũ cung chủ Đoạn Tùng Nguyệt của Phù Ngọc Cung đứng lên, cười híp mắt trấn an mọi người: “Việc khẩn cấp trước mắt là mời tiểu sư tổ của Càn Môn ra mặt, xem xem có thể khuyên Mộ Hàn Uyên quay lại đường ngay nẻo thẳng hay không.”
Vân Dao ngước mắt, nhìn bầu trời đen như mực.
Một lát sau, nàng khẽ thở dài: “Là ta dạy dỗ không tận lực, ta sẽ cho các vị một câu trả lời.”
“......”
Một tuần hương sau.
Bên ngoài bắc địa Tiên cung, trên tiên đài vững chãi cao ba trượng.
Mộ Hàn Uyên hắc quan tóc trắng, nằm lười biếng, nhắm mắt, ma văn huyết sắc quấn quýt dưới đuôi mắt, như lãnh ngọc đẫm máu mê hồn. Hắn nằm trên một chiếc giường ngắn, đắp một chiếc chăn gấm mỏng, trường bào màu mực buông thõng xuống đất, che đi vài bậc thềm ngọc bên dưới giường.
Dưới bậc thềm, hai đại thần tướng Chu Tước, Bạch Hổ mới phong của Ma Vực đứng hai bên.
Trên tiên đài to như thế, ma diễm hoành hành.
Trưởng lão và đệ tử của hơn mười tiên môn trong tiên minh đi theo sau Vân Dao, thanh thế mênh mông cuồn cuộn đến bên dưới tiên đài. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy Ma tôn Mộ Hàn Uyên xa lạ đến mức nàng không thể tìm được nửa phần dáng vẻ của xưa kia.
Nhìn tóc dài trắng như tuyết và liên hoa quan đen tuyền vẩn đục của người nọ, trong cơ thể bị tà diễm giày vò đến chết lặng của Vân Dao, một cơn đau đớn chua xót dâng lên trong lồng ngực.
Cách đó hơn mười trượng, đám người tiên môn khí phách to lớn cũng dừng lại.
Do đại tiên môn dẫn đầu, chia ra bốn hướng, sẵn sàng nghênh địch.
Phía đối diện, hạ bộ của Ma tôn trên tiên đài cứ như không phát hiện hành động của bọn họ, mặc cho bọn họ bày binh bố trận sắp xếp đội hình.
“Hàn Uyên Tôn.” Dưới tiên đài, Đoạn Tùng Nguyệt nhắc nhở: “Sư tôn Vân Dao của ngươi đã đến, nếu ngươi có oan tình gì, ngươi cứ nói —— tất cả tiên môn dự thính ở đấy, chắc chắn sẽ công bằng liêm chính!”
“Đoạn Tùng Nguyệt!”
Sắc mặt Trần Thanh Mộc thay đổi, quay đầu trừng Đoạn Tùng Nguyệt.
“......”
Trên tiên đài, hàng mi dài của Mộ Hàn Uyên nhấc lên.
Ma văn huyết sắc khiến làn da trắng ngần của hắn càng trở nên thoát trần hơn, lại thêm ma diễm càng làm tăng thêm vẻ yêu dị. Trong đôi mắt đen như mực của hắn, bên ngoài con ngươi có vài tia sáng nhỏ đỏ thẳm, vô cùng mê hoặc.
Phảng phất chỉ cần một cái liếc mắt, có thể khiến thần hồn mãi mãi trầm luân.
“Định thần.”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên, đám đông chợt giật mình tỉnh giấc.
Tu giả Tiên Vực lần lượt tỉnh táo khỏi cơn mất hồn, nhìn thấy Mộ Hàn Uyên chẳng biết từ lúc nào đã ở trên không trung, bọn họ mới giật mình nhận ra khoảnh khắc trí mạng lúc nãy ——
Nếu không nhờ Vân Dao đánh thức, có lẽ hiện tại dù đầu một nơi thân một nẻo bọn họ cũng chưa chắc nhận ra!
Ngự trị trên hư không, Mộ Hàn Uyên không có ý định ra tay, trái lại, hắn liếc đám tu giả Tiên Vực đang kinh hãi rút kiếm, lập tức khẽ bật cười, sau đó nhìn về phía hồng y đứng đầu.
Một tia huyết sắc lãnh lệ lóe lên trong mắt của ma: “Hà cớ gì, sư tôn, cứu bọn chúng, bọn chúng sẽ không cảm kích.”
“Ngươi muốn gặp ta, ta đã đến rồi.” Vân Dao vờ như không nghe thấy: “Hiện tại ngươi có thể tha cho những đệ tử trong Tiên cung không?”
“......”
Nụ cười của Ma tôn lạnh buốt: “Chúng sinh, Tiên Vực, tông môn, còn có những kẻ phàm phu tục tử này —— Sư tôn tốt của ta, phải chăng trong mắt của nàng vĩnh viễn chỉ chứa hình bóng của kẻ khác?”
Âm cuối của hắn trầm thấp, ma tính sâu sắc, vô cùng mập mờ.
Bốn phía dưới tiên đài, tu giả hai cõi Tiên Ma đều biến sắc. Không hẹn mà cùng nhìn hình bóng đỏ rực mong manh.
Vân Dao vững vàng bất động, như bịt tai giả điếc, chỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Ngươi muốn thế nào, nói đi.”
Ánh mắt của Mộ Hàn Uyên âm trầm một lúc lâu, sau đó chợt mỉm cười, ống tay áo đen như mực vung lên, một ngọn lửa rơi xuống.
Từ tiên đài đến trước mặt mọi người, một cầu thang bằng ngọc đen trống rỗng xuất hiện, trải dài đến chân của Vân Dao.
“Lại đây.” Dưới tay áo, những đốt ngón tay như lãnh ngọc tu trúc nâng lên, hướng về phía nàng, dưới ma văn đỏ tươi, làm nổi bật nụ cười đẹp đẽ tàn nhẫn của hắn: “Ta muốn nàng đến trước mặt ta, sư tôn.”
“Mộ Hàn Uyên,” Trong đám thư sinh cốc Cửu Tư, cuối cũng có người không nhịn được nữa, trầm giọng cảnh cáo: “Vân Dao là sư tôn của ngươi.”
“Thế à……” Mộ Hàn Uyên dời mắt, cười mà như không cười nhìn Vân Dao: “Nàng xứng sao?”
“Mộ Hàn Uyên!” Trần Thanh Mộc trầm giọng quát lớn.
Vân Dao phất tay một cái, trấn áp lời của Trần Thanh Mộc.
Nàng không bước lên cầu thang ngọc đen, mà bay thẳng đến tiên đài.
Những người đằng sau không cản kịp, đều kinh ngạc.
“Tiền bối, không được!”
“Sư thúc!”
“Sư thúc tổ!!”
“......”
Sau tiếng gọi kinh hãi, Vân Dao đáp xuống tiên đài.
Các tu giả Ma Vực biến sắc, theo bản năng muốn bao vây nàng.
“Lui.”
Mộ Hàn Uyên quát lui chúng ma.
Vẻ mặt của Vân Dao vẫn bình tĩnh: “Thả đệ tử Tiên cung, lập tức rút quân khỏi núi Lưỡng Giới, ta tùy ngươi xử lý.”
“......”
Mộ Hàn Uyên nhìn chăm chú một lúc lâu, sau đó khẽ cười nhẹ: “Sư tôn, nàng dựa vào đâu mà cho rằng, so với một tòa Tiên cung, thậm chí toàn bộ Tiên Vực, nàng quan trọng hơn?”
Mộ Hàn Uyên bước xuống khỏi ỷ chí tôn, đi tới trước mặt nàng.
Ống tay áo đầy ma diễm nhấc lên, ngón tay thon dài lạnh buốt của hắn chậm rãi chạm vào chiếc cổ mảnh khảnh của nàng.
Hơi dùng lực.
Nàng bị ép ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn.
Trong đôi mắt xa lạ nọ, hận ý cuồn cuộn, thôn thiên phệ địa.
Vân Dao tự giễu cụp mắt xuống: “Dựa vào thù hận của ngươi dành cho ta.”
“...... Phải, ta hận nàng.” Mộ Hàn Uyên bóp chiếc cổ nhỏ nhắn của nàng, đuôi mắt đỏ bừng, giọng nói của hắn khó lòng kiềm chế: “Trên đời này không có ai hận nàng hơn ta đâu, Vân Dao.”
Vân Dao không vùng vẫy, cũng không chống cự chút nào.
Nàng chỉ đứng im bất động, mặc cho hắn giữ chỗ hiểm: “Khiến ngươi đi đến bước này, là lỗi của mình ta, không liên quan đến người khác. Nếu ngươi muốn giết ta, thì cứ ra tay, ta tuyệt đối không phản kháng, chỉ xin ngươi tha cho bọn họ.”
“...... Bọn họ, bọn họ —— Bọn họ! Trong mắt nàng vĩnh viễn chỉ có người ngoài!” Giọng của Mộ Hàn Uyên tràn ngập phẫn nộ, trên bầu trời ma diễm bốc lên ngùn ngụt, hệt như thiêu đốt trời cao, như biển xanh chảy ngược.
Vô số lửa trời đen kịt từ trên trời giáng xuống, quả cầu lửa khổng lồ rơi thẳng xuống nhóm người Tiên Vực.
Vân Dao kinh ngạc biến sắc, quay đầu nhìn lại, muốn ngự kiếm xuống tiên đài cứu viện, nhưng lại bị Mộ Hàn Uyên trở tay bóp cổ, nửa bóp nửa ôm vào lòng từ đằng sau.
“Hay là nàng tận mắt chứng kiến —— Ta giết từng người từng người mà nàng yêu quý?”
Tu giả các tiên môn lập trận, kim quang dâng lên khắp nơi dưới tiên đài, gian nan chống đỡ từng ngọn ma diễm ngùn ngụt.
“Mộ Hàn Uyên, rốt cuộc ngươi muốn thế nào!” Vân Dao xoay người lại: “Rõ ràng ngươi chỉ hận mình ta, ngươi cứ hướng vào một mình ta đi!”
Mộ Hàn Uyên cười khẽ, ngón tay điểm nhẹ, một thanh trường cầm xuất hiện bên cạnh hai người. Hắn chậm rãi vuốt ve thân đàn: “Ai cho nàng trở thành…… thánh nhân ‘mẫn sinh’ hả?”
Hắn thuận tay gảy một cái, huyền âm hóa thành những ngọn ma diễm đen kịt, khóa chặt kiếm Nại Hà sắp bạo khởi trên tiên đài.
Trước vành mắt đỏ bừng phẫn nộ đau thương của Vân Dao, Mộ Hàn Uyên giơ tay lên, khinh mạn (*) mơn trớn khóe mắt của nàng.
(*) Khinh mạn: Kiêu ngạo và ngỗ ngược với bề trên.
Dịu dàng quyến luyến như ảo giác, hắn ghé sát tai nàng, thì thầm ——
“Nàng thật sự muốn cứu bọn họ sao?”
Ôm Vân Dao vào lòng, Mộ Hàn Uyên thân mật dựa vào vai nàng, hắn hờ hững liếc nửa mắt xuống dưới tiên đài, liếc nhìn đám tu giả Tiên Vực sóng đôi dù đang chém chém giết giết nhưng vẫn không quên trừng mắt với hắn.
Ma âm như độc dược, vô khổng bất nhập (*), yêu dị cùng cực, mê hoặc lòng người.
(*) Vô khổng bất nhập (无孔不入): lợi dụng tất cả mọi dịp (ví với sự lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu).
“Tại đây, trước ngũ sư huynh mà nàng yêu nhất, lập khế ước thần hồn ——
Mộ Hàn Uyên nhẹ nhàng hôn lên vành tai của nàng, khẽ cười lạnh lẽo:
“Làm nô làm tì, hầu hạ ta cả đời, được không?”
“......?” Vân Dao ngẩn người quay đầu lại.
******
Tác giả có lời muốn nói:
Spoil hint: Mộ Cửu Thiên còn sống.
Phần kiếp trước sẽ kết thúc trong 2 chương nữa.
Cho nên bây giờ tôi sẽ trả lời câu hỏi trong khu bình luận ——
Hắc Mộ không phải nam chính, mà là phản diện chính giai đoạn giữa và cuối.
Dưới góc nhìn của bản thân hắn, những bước chuyển ngoặt lớn khiến hắn từ Bạch Mộ trở thành Hắc Mộ về cơ bản đã xong: [Bị xem là ác quỷ chẳng bao giờ được tin tưởng, bị dùng làm lô đỉnh để tăng tu vi → Vân Dao phân rõ giới hạn, được xem là đã hết giá trị lợi dụng (bị vứt bỏ) → Mộ, đàn, nốt ruồi ba bằng chứng thế thân rõ ràng (đến nước này, nhân sinh quan của hắn, xem Vân Dao là sự cứu rỗi và khởi điểm, hoàn toàn bị lật úp và sụp đổ) → Ép Vân Dao lựa chọn giữa hắn và Mộ Cửu Thiên, sau đó hoàn toàn bị từ bỏ →? (chương tiếp theo)]
Mỗi nút thắt này đều có trong chính văn, nhưng giống như phần của Long quân trong quyển 1, tôi không thể triển khai cặn kẽ toàn bộ câu chuyện của kiếp trước, bởi vì nó sẽ lặp lại nhiều nội dung nhỏ, tiết tẩu toàn văn cũng sẽ mất thăng bằng.
ps: Độc giả không thể đồng cảm với Hắc Mộ không cần phải cưỡng ép, dù sao Mộ Hàn Uyên có thuộc tính điên ẩn mà, Hắc Mộ đã cực hạn hóa điểm này.