Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một

Chương 45: Nhân gian nóng lạnh vẫn xoay vần (4)




“Hàn Uyên Tôn, làm lô đỉnh cho ta, được không?”

Dưới ngọn đèn mờ ảo, câu nói lọt vào tai, khiến hàng mi như kết sương đang khép lại của người nọ run rẩy.

Như khó có thể tin nổi, Mộ Hàn Uyên ngước đôi mắt đen láy lên nhìn nàng.

“Năm đó người cứu ta, là vì điều này?”

“...... Nếu ngươi thích nghĩ như thế, thì cứ xem như là vậy đi.” Vân Dao cười khẽ, càng xích lại gần hơn.

Dưới ánh đèn lờ mờ, cơ thể như núi ngọc của người nọ hơi cứng đờ.

“Ta đã nói, người muốn lợi dụng ta thế nào cũng được.” Mộ Hàn Uyên nắm lấy bàn tay đang chui vào áo bào của hắn để làm chuyện xấu: “Chỉ có chuyện nam nữ là không được.”

“Tại sao? Chẳng lẽ ngươi muốn thủ tiết cho tiểu sư muội của ngươi?” Vân Dao khẽ cười châm biếm, ghé sát vào tai hắn, hơi thở như lan: “Nhưng phải làm sao đây, hình như chỉ vài ngày sau khi ta xuất quan, trinh tiết mà ngươi phải giữ, bị ta cướp mất rồi?”

“——”

Trong bóng tối, khó thấy rõ cảm xúc trong mắt người nọ.

Nhưng Vân Dao đang kề sát hắn có thể nhận ra, dưới hoa quan và áo bào không tỳ vết, lồng ngực của Mộ Hàn Uyên phập phồng dữ dội như thế nào.

Vân Dao bất hợp thời nghi (*), nhưng lại xuất phát từ tận đáy lòng, trong đôi mắt đen đỏ chứa chút ý cười.

(*) Không phù hợp với thời thế và xu hướng (những điều đang được ưa chuộng).

Có thể khiến thánh nhân Hàn Uyên Tôn thất tình bất hiển lục dục vô tương tức giận đến mức như thế này, chính nàng cũng phải bội phục sự trơ trẽn của bản thân mình.

Hơn nữa, tại sao trước kia nàng không nhận ra mình có sở thích quái ác như vậy —— Tại sao hắn càng tức giận thì nàng lại càng thích thú?

“Tính ra, chắc hẳn lúc này tiểu sư muội thân yêu của ngươi đã đến đỉnh Phụng Thiên của chưởng môn sư điệt rồi.” Vân Dao áp sát vết thương mà nàng cắn trên cổ hắn, như hôn mà không phải hôn, như cười mà không phải cười: “Ngươi nói xem, nếu bây giờ ta gọi cô ta đến đây, cố ý để cô ta nhìn thấy Hàn Uyên Tôn đứng đắn không tỳ vết của Tiên Vực bị ta ta ức hiếp như thế này. Ngươi cảm thấy như thế có được không?”

Vân Dao vốn cho rằng, lời này sẽ chọc giận Mộ Hàn Uyên hơn nữa.

Sau đó nàng nhận ra mình đã tính sai rồi.

“Lần này rời sơn môn, ta gặp Hồng Trần Phật tử trên núi Tàng Long.” Trước khi Vân Dao tiến thêm một bước trên con đường làm ác nữ, cuối cùng Mộ Hàn Uyên cũng khôi phục tâm tình, ngay cả hơi thở cũng ổn định lại: “Sư tôn không tò mò y nói gì với ta sao?”

“......”

Nhắc tới Hồng Trần Phật tử, sắc mặt của Vân Dao lập tức lạnh lẽo.

Không rõ nàng nhớ tới chuyện cũ bị thời gian chôn vùi nào, trong đáy mắt đen đỏ có sát khí xẹt qua.

“Nhắc đến con lừa trọc đó làm gì.”

“Liễu Vô đại sư đã kể cho ta nghe chuyện năm đó, trước khi chia tay, y đã nhắc nhở ta,” Mộ Hàn Uyên nâng mắt lên, tâm trạng hơi phức tạp, nhìn nữ tử đang dựa vào lòng hắn, hiếm khi ngoan ngoãn nghe hắn nói: “Sư tôn và ta có túc thế nghiệt duyên, nếu không cắt đứt, ắt ủ tai họa tày trời, rơi vào ngục tù vạn kiếp bất phục.”

Trong phòng im lặng chốc lát.

Vân Dao cười nhạo một tiếng, nâng mắt nhìn hắn: “Chuyện hoang đường mà con lừa trọc đó nói, vậy mà ngươi tin?”

Khuôn mặt của Mộ Hàn Uyên lạnh lẽo: “Nếu bởi vì ta không muốn sư tôn mạo hiểm thì sao.”

“Ta? Vì ta?” Vân Dao hơi ngửa mặt lên, cứ như vừa nghe một chuyện buồn cười, đôi môi đỏ mọng gần như chạm vào cằm hắn.

Mộ Hàn Uyên cứng đờ, nghiêng đầu sang một bên, hơi né tránh.

Sau đó lập tức nghe Vân Dao cười hỏi: “Nhìn đi, ngươi trốn ta còn chẳng kịp nữa là, vì ta, bản thân ngươi có tin không?”

“......”

Đôi môi mỏng của Mộ Hàn Uyên hơi nhếch lên, mang theo chút buồn bã và giễu cợt.

Nửa khuôn mặt của hắn ẩn trong ánh đèn yếu ớt, càng làm nổi bật đường nét thâm thúy lạnh giá tuấn tú không bị hồng trần vấy bẩn.

“Đương nhiên sư tôn không tin.”

Đôi mắt đen như mực của Mộ Hàn Uyên nhìn nàng: “Kể từ ngày gieo khế ước sư đồ, sư tôn từng tin ta sao?”

“......”

Có lẽ do ánh mắt của người nọ khiến Vân Dao khó chịu, một tia linh lực bắn ra từ đầu ngón tay nàng, trong nháy mắt dập tắt ngọn đèn dầu.

Động phủ hoàn toàn chìm trong bóng tối, quần áo vang lên tiếng sột soạt.

Sức mạnh của tà diễm giữa mi tâm phóng thích, xuyên qua vết thương trên cổ hắn, sợi tơ huyết sắc trong cơ thể hắn bị nàng khống chế, mọi cử động đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng.

Lần này, là hắn cho nàng cơ hội.

“Vừa không biết đề phòng, vừa không biết tiên hạ thủ vi cường,” Vân Dao vừa hôn hắn vừa lắng nghe tiếng hô hấp nặng nề bị hắn đè nén trong lồng ngực: “Mộ Hàn Uyên, tu vi ba trăm năm nay của ngươi đi đâu hết rồi?”

“......”

Mộ Hàn Uyên nhắm mắt, hàng mi dài run rẩy, linh lực trong cơ thể bạo khởi bởi sợi tơ huyết sắc nóng lòng dâng trào. Khí tức bị trấn áp trong linh phủ linh hải, khiến khí mạch của hắn đau đớn, như bị căng phồng đến mức sắp nứt.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn gắng sức kiềm chế, không để một tia linh lực nào lọt ra ngoài, để tránh làm tổn thương nữ tử đang làm xằng làm bậy trước mặt hắn.

Thấy Mộ Hàn Uyên không nói lời nào, như vô cùng chán ghét mà quay mặt sang một bên, hai mắt nhắm chặt, ngay cả mí mắt cũng run bần bật không ngừng.

Vân Dao khẽ cười.

Nàng trèo lên người hắn, nhẹ nhàng hôn lên hàng mi dài mềm mại như lông phượng của hắn, sau đó ngón tay tháo thắt lưng của hắn.

Ngọc bội trường cầm giắc trên thắt lưng ngọc của hắn cũng trượt xuống theo, vang lên một tiếng leng keng, cách ngoại bào đã rơi xuống của hắn, đáp xuống giường.

Vân Dao lướt dọc xuống theo lông mi của hắn, hôn lên mũi, môi mỏng, cằm.

Cuối cùng dừng lại ở hầu kết đang nhấp nhô của hắn.

“Mộ Hàn Uyên, ngươi hận ta đi.”

Nàng khẽ nói.

Tốt nhất là thật hận nàng.

Như thế vẫn tốt hơn trông coi nấm mồ cô đơn sau núi, mang theo áy náy và nhớ nhung, lẻ loi sống một mình, khiến ngươi đau khổ tột cùng, muốn chết nhưng lại không chết được.

……

……

Hơi thở quyện vào nhau, sắc thụ hồn dữ (*).

(*) Sắc thụ hồn dữ (色授魂与) (thành ngữ): Hình dung hai người liếc mắt đưa tình, tâm đầu ý hợp.

Giữa khoảnh khắc mà Mộ Hàn Uyên không phân rõ rốt cuộc là thế giới thần tiên hay là địa ngục vô cực, khi nước mắt nóng bỏng của nàng rơi xuống môi hắn, hắn nghe thấy trong truyền âm thần hồn xa xăm vô tận, nàng vừa hôn hắn vừa thì thầm.

“Đừng sợ…… Hãy theo ta cho đến cuối cùng.”

“Vạn kiếp bất phục, nhất định chỉ có một mình ta.”



Trên núi không rõ thời gian.

Trên đỉnh Thiên Huyền, hoa nở rồi tàn, không biết trải qua bao nhiêu lần phong nguyệt hoang đường.

Điều khiến Vân Dao ngạc nhiên nhất chính là sau ngày hôm đó, Mộ Hàn Uyên vẫn giấu chuyện giữa hai người vô cùng kín kẽ. Nàng vốn tưởng rằng, tuy rằng hắn không để lộ chuyện mình chịu nhục, nhưng ít nhất sẽ công khai vạch rõ ranh giới với nàng, hoặc là thẳng thắn đến gặp Trần Thanh Mộc vạch trần chuyện xấu này, lợi dụng quyền lực của chưởng môn để ngăn nàng làm điều ác.

Sau khi đã sai theo sai (*), Vân Dao vốn đã tưởng tượng ra trăm nghìn cảnh tượng như đao kiếm gia thân, đàn nộ tương hướng sau khi tỉnh lại.

(*) Đã sai rồi thì làm luôn theo cái sai ấy.

Nhưng chẳng có gì cả.

Dự định nhiều nhưng lại không cần dùng, nàng cảm thấy hơi thất vọng.

Nhưng càng nhiều hơn chính là tiếc nuối.

—— Chấp nhận làm lô đỉnh chịu nhục mặc cho nàng lăng mạ cũng không nói một lời, không khiến thanh danh của Càn Môn và nàng bị vấy bẩn dù chỉ một chút, tiên mầm tốt như thế, ấy thế mà bị nàng chà đạp.

Nhưng mũi tên đã bắn thì không thể thu lại.

Hắn nhất định phải hận nàng, chỉ có như thế nàng mới có thể trải đường rút lui cho hắn. Sau này, dưới chân hắn là nghìn tầng phù đồ, có sự sa đọa của nàng bồi đắp cho hoàng thổ, có thể xem như là trả nợ.

Còn về bản thân nàng.

Ác nữ Vân Dao chống má, sờ ấn đường, nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài.

“Chỉ còn ba tháng.”

Ba tháng sau, mọi phồn hoa mây khói và huyên náo của thế gian này, tất cả sẽ không còn liên quan gì đến nàng nữa.

Cũng may, đã xác định được đầu sỏ hại ngũ sư huynh năm đó, mặc dù không đủ chứng cứ…… Nhưng nàng là người sắp chết mà, hành động buông thả, nhập ma cũng là chuyện bình thường, cho nên không cần thiết phải có chứng cứ.

Hơn nữa, tơ huyết sắc trong cơ thể Mộ Hàn Uyên, hiện tại chỉ còn một sợi.

Dường như không có chuyện gì chưa sắp xếp xong.

Vậy thì nhân lúc trước khi Tiên Môn Đại Bỉ bắt đầu, xây một ngôi mộ chôn quần áo và di vật bên cạnh bảy ngôi mộ sau núi đi.

Nếu không, sau này nàng chết dưới kiếm của Mộ Hàn Uyên, thậm chí chẳng có ai giúp nàng nhặt xác lập bia, chẳng phải cực kỳ thê lương sao?

Vân Dao đang suy nghĩ.

Đột nhiên một cơn gió mát thổi đến từ tiền sảnh, mang theo một mùi hương lành lạnh như hàn tùng trong tuyết.

Vân Dao giật mình, ngước mắt lên.

Dám ra vào đỉnh Thiên Huyền của nàng như thế, chỉ có duy nhất Mộ Hàn Uyên.

Quả nhiên, sau tấm bình phong, một bóng dáng thanh cao tuấn mỹ xuất hiện. Người nọ vẫn hệt như trích tiên trong bộ tuyết bào trăm năm không thay đổi, ngân ti liên hoa quan vẫn thanh sương như cũ, không dính một hạt bụi.

Nào giống người bị nàng ép làm mấy chuyện hoang đường?

Tâm tính định lực như thế này, Vân Dao rất ngưỡng mộ.

Chỉ là……

Bóng dáng của Mộ Hàn Uyên đến gần, như đã làm trăm nghìn lần, đốt huân hương, dâng trà, sau đó đứng bên cạnh ghế của Vân Dao, hắn thản nhiên hỏi: “Trên đỉnh núi của đệ tử có một ao phù dung, hôm nay sen trong ao nở, sư tôn có muốn đến ngắm không?”

“.....”

Ánh mắt của Vân Dao càng lúc càng kỳ quặc, lông mày nhỏ nhắn nhíu lại.

Nàng luôn cảm thấy Mộ Hàn Uyên hơi…… thay đổi, nhưng nàng không thể nói rõ hắn thay đổi thế nào.

Chẳng hạn như hiện tại, mỗi đêm nàng đều lôi kéo hắn tham hoan, ban ngay hắn giúp nàng giấu giếm thì cũng đã đành, ấy thế mà khi hai người ở cạnh nhau, hắn cũng không còn hờ hững như lúc đầu nữa, trái lại như không có khúc mắc gì, mặc cho nàng sai bảo.

Tương ứng, trong chuyện phong nguyệt, mặc dù hắn không chủ động vượt khuôn, nhưng lại ngày càng thuận theo ý nàng, có khi giống như động tình nhập kịch, hung ác tàn nhẫn đến mức nàng không chịu nổi, mấy lần chủ động xin tha.

Đặc biệt là đêm trước, Vân Dao muốn trốn xuống giường, đang lặng lẽ thì bị hắn phát hiện, bàn tay đặt trên eo nàng như gông xiềng, lực siết mạnh thấu xương, nàng gần như cho rằng hắn sẽ kéo nàng vào trong trướng để làm tiếp.

Cũng may, cuối cùng, các đốt ngón tay trên eo nàng của người nọ buông lỏng, sau đó hắn ôm nàng vào lòng.

“Sư tôn mệt sao?”

Giọng của hắn bị tình dục ảnh hưởng nên khàn đặc, khiến người ta trầm luân: “Vậy người ngủ đi.”

“......”

Sau đó, Vân Dao không có chí tiến thủ gì, thật sự ngủ trong lòng của hắn.

Nàng cảm thấy may mắn lắm, vì khi tỉnh lại đầu vẫn còn trên cổ.

“Sư tôn?” Trong nói trong trẻo bên cạnh khiến nàng hoàn hồn.

“Hả ——?”

Bàn tay đang xoa mi tâm của Vân Dao dừng lại, nàng ngẩng đầu lên: “À, ao phù dung hả? Cũng được, hôm nay ta rảnh rỗi nên muốn ra ngoài một chút. Nhắc mới nhớ, hình như ta chưa từng đến đỉnh núi của ngươi, thế thì ngươi dẫn đường đi.”

Vừa nói Vân Dao vừa đứng lên theo ý của Mộ Hàn Uyên.

Khi bước ra ngoài, nàng ngước mắt liếc nhìn ngân ti liên hoa quan buộc tóc của Mộ Hàn Uyên, mũ miện vẫn lạnh lẽo như trước, vẫn là dáng vẻ không dính đến hồng trần.

Dường như khi ở trước mặt nàng, nó chưa bao giờ thay đổi.

Vân Dao nghĩ như thế, sau đó theo Mộ Hàn Uyên rời khỏi đỉnh Thiên Huyền.

Không rõ là cố ý hay vô ý lựa chọn, đỉnh núi của Mộ Hàn Uyên cách đỉnh Thiên Huyền của nàng rất gần. Mấy ngày trước Vân Dao có nghe nói, đây là Vân Thượng Tiên Sơn do tiên minh tặng cho Mộ Hàn Uyên — Đạo Tử tương lai của giới Càn Nguyên.

Sau khi lên đỉnh núi, hai người đi thẳng đến ao phù dung.

Quả thật hoa sen trong ao đã nở rộ, mặt ao tràn ngập màu trắng và màu hồng, đôi khi là sắc tím đậm nhạt khác nhau, khiến xuân thủy trong ao đẹp đến mức rung động lòng người.

Đáng tiếc, Vân Dao mất hết hứng thú, đặc biệt là sau khi dùng thần thức quét khắp Vân Thượng Tiên Sơn, nàng không kìm được cười giễu cợt: “Hào phóng như thế, không biết kẻ muốn lấy lòng ngươi là tiên minh, hay là Phù Ngọc Cung, tiên môn độc cư đứng đầu Tiên Vực ba trăm năm nay?”

“......”

Khi nghe câu này, Mộ Hàn Uyên đang khom người, tay áo to rộng giơ lên, không dùng bất cứ thuật pháp nào, mà chỉ dùng tay ngắt một nhánh sen màu trắng hồng, lắc hết bọt nước, sau đó đưa cho Vân Dao.

Sắc đẹp đột nhiên ập đến, Vân Dao vừa xoay người lại, suýt chút rung động.

Nàng chớp mắt nhìn, quên hết những lời mình muốn nói.

Mộ Hàn Uyên chủ động nói: “Khi Càn Môn xuống dốc, Phù Ngọc Cung lôi kéo các tiên môn, thành lập tiên minh, ba trăm năm qua đã ăn sâu bén rễ.”

Thấy Mộ Hàn Uyên không nói gì nhiều, Vân Dao đành phải nhận lấy đóa sen kia. Đóa sen này lấy màu trắng hồng làm màu chủ đạo, mép cánh hoa có màu tím nhạt, thoạt nhìn tươi đẹp hơn những đóa hoa khác trong ao.

Nàng ôm nó vào lòng: “Nghe nói ngươi rất thân với Văn cung chủ của Phù Ngọc Cung?”

“Quen biết xã giao thôi.” Mộ Hàn Uyên đáp.

“Thật không?” Vân Dao xoay đóa sen trong lòng bàn tay, thế là màu tím nhạt thành một hư ảnh vòng tròn, lan dần về phía lõi trắng hồng của đóa hoa.

Nàng dừng động tác nghịch hoa lại, ngước mắt nhìn Mộ Hàn Uyên: “Nhưng Tiên Vực lại đồn rằng, vị Văn cung chủ kia rất tán thưởng ngươi. Hình như, không phải chỉ là quen biết xã giao?”

“......”

Mộ Hàn Uyên im lặng nâng mắt lên, hai người đối mặt một lúc, sau đó cụp mi xuống: “Sư tôn, có chuyện gì thì người cứ hỏi thẳng. Giữa ta và người, có chuyện gì mà không thể thẳng thắn bộc trực?”

Hiếm khi Vân Dao nghẹn lời.

Nàng xoay người lại, như muốn bước lên con đường tiên sơn: “Ờ thì, ta chỉ thuận miệng nói thế thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều…..”

Chưa nói hết câu.

Vân Dao dừng lại, nghiêng người, cúi đầu —— Quả nhiên nhìn thấy cổ tay của mình đang bị Mộ Hàn Uyên giữ chặt trong lòng bàn tay của hắn.

“Không chỉ những chuyện liên quan đến ta, mà còn tất cả chuyện liên quan đến Phù Ngọc Cung, xin sư tôn đừng mạo hiểm sai người đi điều tra. Nếu người cần gì, cứ sai bảo ta là được.”

“......” Nụ cười của Vân Dao chợt tắt: “Ngươi đã biết chuyện gì?”

“Sư tôn đang điều tra một chuyện cũ cách đây ba trăm năm, liên quan đến một số tiên môn của Tiên Vực bí mật thông đồng với Ma Vực, liên quan đến một nhóm tu giả Hợp Đạo cảnh, tất cả đều dính líu đến tiên môn cao cấp. Trong đó, đầu sỏ dẫn đầu chính là Thái thượng trưởng lão của Phù Ngọc Cung, Bích Tiêu ——”

Chợt.

Y phục nổi gió, khuấy đảo tạo thành gợn sóng trên ao phù dung.

Cả người Mộ Hàn Uyên lùi lại, sau một tiếng va chạm, hắn đã ngã vào bức tường ngọc thạch điêu khắc cá cạnh ao. Trường bào uốn lượn rủ xuống đất, mọi lời nói dang dở đều bị bàn tay của nữ tử chặn lại.

Trên tuyết trắng là một màu đỏ rực rỡ.

Ngồi trên người Mộ Hàn Uyên, quần áo của Vân Dao mất trật tự, hơi thở run run, giữa đôi lông mày mỹ lệ ẩn chứa một chút rét lạnh.

“Chuyện này, ngươi không được nhúng tay vào.”

“Tại sao?”

Dưới lòng bàn tay của nàng, hắn hỏi.

Sau mấy tháng má ấp môi kề, làm đủ chuyện hoang đường, hiện tại khi Mộ Hàn Uyên nhìn thấy Vân Dao bám lên người mình, vẻ mặt của hắn gần như ung dung bình thản.

Ngay cả giọng điệu cũng hời hợt vững vàng, không có vẻ gì như bị quấy rối.

Điều này càng khiến Vân Dao được nước lấn tới, trâm gỗ trên búi tóc trở nên lỏng lẻo bởi động tác đột ngột của nàng, tóc đen xõa xuống bị gió thổi phất phới, cọ vào cổ của Mộ Hàn Uyên.

Vân Dao nhăn mày: “Ta nói không được tức là không được, ngươi cũng không được phép hỏi.”

“Nếu sư tôn không cho phép, cũng không chịu nói cho ta biết người đang mưu tính gì, thì ta chỉ đành tự điều tra.” Mộ Hàn Uyên nói.

“?”

Nàng từng nghĩ gần đây Mộ Hàn Uyên càng ngày càng kỳ lạ, bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là láo xược vô cùng.

Có phải hắn cảm thấy nàng đã dùng hết mánh khóe rồi nên không thể trị được hắn?

Vân Dao cắn nhẹ môi dưới, trong lòng nổi quạu.

Trước mặt hắn, hồng y nữ tử ngồi trên bạch y trắng như tuyết, cụp mắt, thoáng chốc, nàng đột nhiên giơ tay cởi thắt lưng của hắn.

“......!”

Mộ Hàn Uyên nheo mắt, hắn giơ tay giữ lấy thắt lưng và bàn tay của người đang ở trên người mình.

Khi hắn mở miệng lần nữa, dù là thánh nhân tốt tính thì cũng phải tức giận, giọng nói càng lúc càng trầm:

“Vân Dao, đây là ao ngoài trời…… người điên à?”

“Chẳng phải ngươi kiên quyết muốn điều tra sao,” Vân Dao không giãy giụa, mà lợi dụng sự kiềm chế của Mộ Hàn Uyên, nằm sấp lên người hắn, đẩy hắn dựa vào bức tường chạm trổ hoa văn cá chậu chim lồng: “Ta cứ thích làm ở đây đấy, ngươi làm gì được ta?”

Ánh mắt của Mộ Hàn Uyên trầm xuống: “Chỉ vì ngăn cản ta nhúng tay vào chuyện cũ của sư môn người?”

“Ngươi không cần biết lý do,” Vân Dao liếc nhìn đóa hoa sen vừa bị nàng ném xuống bên cạnh mình, khi quay mặt lại, khóe môi cong lên, nụ cười pha chút bạc bẽo vô cảm. Vân Dao nghiêng người về phía trước, ra vẻ muốn hôn: “Có phải gần đây ta quá hòa nhã với ngươi, khiến ngươi quên mất, phải không, Hàn Uyên Tôn.”

Nàng hà hơi vào tai hắn như đang trêu chọc: “Ngươi chỉ là lô đỉnh của ta mà thôi. Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Xoẹt.

Đai lưng ngọc thêu kim văn của tuyết bào bị Vân Dao nắm chặt rồi cởi xuống trong khoảnh khắc Mộ Hàn Uyên thất thần.

Áo bào của hắn bị nới lỏng, nàng thân mật dựa sát vào.

Thấy Mộ Hàn Uyên như cứng đờ người, không hề nhúc nhích, chỉ im ắng cụp mi xuống, sườn khuôn mặt lạnh như phủ sương, trái tim của Vân Dao khẽ run lên. Nhưng cuối cùng nàng vẫn áp chế nỗi niềm không nỡ ấy lại.

Một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu, Mộ Hàn Uyên.

So với hận, yêu dằn vặt hơn nhiều.

Cứ hận ta đi, bởi vì ta thay ngươi lựa chọn, vậy nên tội nghiệt do ta gánh, hồn phi phách tán ta cũng chịu.

Gió thổi khiến nước trong ao lay động.

Vân Dao cố ý khiến áo của hắn trở nên xốc xếch, tóc đen lộn xộn, có lẽ bởi vì trong lòng nàng không thích dáng vẻ xuất thế phong thần tuấn tú của hắn.

Ban đầu, nàng vốn chỉ định cảnh cáo hắn một chút.

Nhưng chẳng biết từ lúc nào, má ấp môi kề, hôn đến mức ý loạn tình mê, thậm chí khi khí tức ngự kiếm đền gần đỉnh núi mà hai người cũng không nhận ra.

Cho đến khi một giọng nữ kinh hãi vang lên.

“...... Sư huynh!”

“——!”

Sống lưng của Vân Dao cứng đờ, vô thức muốn quay đầu nhìn đằng sau.

Trước mặt nàng, Mộ Hàn Uyên ngước nhìn Trần Kiến Tuyết đang hoảng sợ cách đó không xa, phản ứng đầu tiên của hắn là nhấc ống tay áo to rộng lên, ôm lấy gáy ngọc của người nọ, ngay lập tức ôm nàng vào lòng.

Tuyết sắc bao phủ toàn bộ người nàng.

Y phục đỏ rực bị hắn giấu vào lòng.

Cho đến khi chắc chắn rằng một sợi tóc của Vân Dao cũng không lộ ra ngoài, Mộ Hàn Uyên mới ngước mắt về phía Trần Kiến Tuyết đứng cách đó không xa mà chưa hề rời đi.

Từ đầu đến cuối trông hắn rất bình tĩnh. Nếu không phải vì lo cho người trong lòng, thì ngay cả áo bào lộn xộn của bản thân cũng không thèm che giấu, vết đỏ trên cổ càng rõ ràng hơn ——

Đó là dáng vẻ tuấn nhã mà không làm mất phong thái trang trọng nghiêm túc.

Trần Kiến Tuyết khó có thể tin nổi nhìn hắn: “Sư huynh, huynh……”

“Hôm nay, ngoại trừ ta, muội không hề thấy ai khác.”

Giọng nói của Mộ Hàn Uyên ngắt ngang.

Dung mạo của hắn đoan chính nho nhã dịu dàng, vẫn là Hàn Uyên Tôn như gió mát như trăng sáng của thường ngày.

Duy chỉ có sự bạc bẽo trong đáy mắt, khiến lòng người rét lạnh thấu xương.