Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một

Chương 44: Nhân gian nóng lạnh vẫn xoay vần (3)




“...... Sư tôn.”

Dưới gốc cây trước động phủ của Vân Dao, giọng nói trong trẻo của Mộ Hàn Uyên đột ngột vang lên.

Lúc đó hắn vẫn đang nhắm mắt.

Sau tiếng gọi ấy, Vân Dao đang tới cực nhanh và Trần Kiến Tuyết trước mặt hắn đều đồng loạt sững sờ và khựng lại.

Đặc biệt là Trần Kiến Tuyết.

Nàng vội vàng rút tay ra khỏi đuôi mắt của Mộ Hàn Uyên, gần như hoảng hốt thất thố đứng dậy. Sau đó Trần Kiến Tuyết lùi lại nửa bước, rồi chợt nhớ tới điều gì đó, quay về phía Vân Dao, luống cuống giơ kiếm hành lễ: “Đệ tử Trần Kiến Tuyết, ra mắt sư thúc tổ.”

“......”

Màu đỏ sẫm trong đáy mắt của Vân Dao vẫn chưa phai nhạt, ánh mắt thản nhiên liếc xéo qua gò má hơi ửng đỏ của Trần Kiến Tuyết, khóe môi nàng hơi cong lên.

Sau cùng, ánh mắt dừng lại trên người Mộ Hàn Uyên.

Hàn Uyên Tôn mà người đời ca ngợi liêm khiết công chính, sâu sắc tốt tính, lúc này đã đứng lên từ dưới gốc cây. Hơi thở nặng nhọc hơn bình thường một chút, dường như thương thế chưa lành.

Ánh mắt của Vân Dao đung đưa, mỉm cười khẽ nói: “Vừa rồi ngươi đã tỉnh, đúng không?”

“......!”

Mộ Hàn Uyên chưa nói gì nhưng sắc mặt Trần Kiến Tuyết đã đỏ hơn. Nàng siết chặt ngón tay, vừa hồi hộp vừa thẹn thùng nhìn về phía Vân Dao, dáng vẻ hệt như vừa làm chuyện xấu thì bị sư trưởng bắt gặp.

Nhưng, ngay lúc này, khi nàng thật sự thấy rõ tiểu sư thúc tổ dựa vào sức một mình bảo vệ danh tiếng của Càn Môn ba trăm năm trong lời đồn, Trần Kiến Tuyết không khỏi hơi giật mình.

Nàng biết Thất kiệt Càn Môn nhập Kim Đan cảnh khi còn rất trẻ, dung mạo đều ở dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi.

Nhưng, so với những trưởng lão dung mạo trẻ tuổi nhưng vẫn mang uy nghi của trưởng bối, thì vị tiểu sư thúc tổ trước mặt này, lời nói, hành động và phong thái, tất cả đều linh động như một người trẻ tuổi, thậm chí cả thần sắc cười mà như không cười của người nọ khi nhìn nàng cũng mang chút nghiền ngẫm.

Hơn nữa, có vẻ như hơi……

Trần Kiến Tuyết chưa kịp phân rõ ý nghĩa ánh mắt của Vân Dao, thứ khiến nàng cảm thấy hơi bất an, bên tai chợt vang lên giọng nói hơi lạnh nhạt của Mộ Hàn Uyên: “Kiến Tuyết, không được vô lễ nhìn thẳng.”

“Vâng, sư huynh.”

Trần Kiến Tuyết lúng túng cúi đầu.

“Ba trăm năm không gặp, thế mà ta không biết, hóa ra Hàn Uyên Tôn đã tiến bộ đến mức…… biết đau lòng sư muội?” Vân Dao vừa nói vừa tiến lên, không hề kiêng kỵ gì mà đi tới dưới gốc cây, y phục đỏ rực bị gió thổi bay phần phật, gần như muốn rơi xuống, hắt xuống khiến áo bào trắng của Mộ Hàn Uyên như bị nhuộm đỏ.

Mộ Hàn Uyên hơi nhíu mày, đôi mắt tối tăm như mực, im lặng nhìn nàng.

Trong khoảng lặng này, dưới gốc cây chợt nổi gió.

Mái tóc dài rủ xuống của Mộ Hàn Uyên bị gió thổi tung bay, gần như vướng vào tuyết bào thêu ám văn, chỉ là chưa kịp rối loạn thì đã bị Vân Dao giơ tay giữ lại, nhưng nàng không hề gạt ra, mà dùng ngón tay xoắn lọn tóc dài hai vòng ngay trước mặt hắn.

Màu đen quấn quanh đầu ngón tay nhỏ nhắn, vừa phóng túng vừa quyến rũ.

“——”

Ánh mắt của Mộ Hàn Uyên hơi trầm xuống, gần như ngay lúc này, Trần Kiến Tuyết nghe tiếng động nên ngước mắt lên —— Hắn bèn nghiêng người, che khuất bóng dáng phong phanh và hành vi bội luân của Vân Dao lại.

“Sư, tôn.”

Mộ Hàn Uyên ngước đôi mắt u tối lên, bắt gặp ánh mắt chứa ác ý và ý cười của Vân Dao, đôi môi xinh đẹp như bôi mật hoa hơi đóng mở trước mặt hắn, vừa buông thả vừa tùy tiện, khớp với thần thức truyền âm, lọt vào tai hắn.

“Sợ cái gì? Hay là có chuyện gì không muốn người khác biết?”

Khi truyền âm của Vân Dao lọt vào tai, tay phải đang quấn tóc dài của hắn giơ lên, năm ngón tay nhỏ nhắn thon dài, như muốn chạm vào lồng ngực của hắn.

“......”

Màu mực trong mắt Mộ Hàn Uyên nhạt dần, hắn nhắm mắt lại, giọng khàn đi: “Trần Kiến Tuyết.”

“Sư huynh.” Trần Kiến Tuyết vội cúi đầu, đáp lại.

“Muội đến đỉnh Phụng Thiên, thay ta thuật lại với chưởng môn về chuyến rèn luyện này.”

Trần Kiến Tuyết sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên: “Còn sư huynh thì sao?”

Từ hướng của nàng, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Mộ Hàn Uyên. Còn tiểu sư thúc tổ linh động mặc y phục màu đỏ vốn đứng dưới gốc cây, dường như hoàn toàn bị cả người của hắn che khuất.

Rõ ràng người nọ đang đứng ngay trước mặt, ấy thế mà lại bị che đến mức người khác không thể thấy dù chỉ là nửa tấc quần áo —— Chẳng hiểu sao Trần Kiến Tuyết lại cảm thấy kỳ lạ.

“......”

Bàn tay của Vân Dao cuối cùng cũng giơ lên.

Đặt lên ngay vị trí trái tim của Mộ Hàn Uyên, hắn cụp mắt nhìn, đáy mắt âm u như có mưa gió nổi lên.

Bàn tay của nàng giống như cơ thể của nàng, cực kỳ xinh đẹp. Tuy gầy nhưng lại khỏe khoắn, như cành mai mảnh mai vươn dài đón lấy tuyết rơi, vừa đẹp đẽ vừa kiên cường. Có lẽ do cầm kiếm, đốt ngón tay của nàng hơi khác so với những cô gái khác, nhưng không hề gây khó chịu, trái lại có một lớp màu đỏ nhạt mê hoặc trên làn da trắng nõn.

Dù đã lâu rồi, nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ đêm mà hắn vào động phủ của nàng đốt hương pha trà, sau đó bị bàn tay này ôm lấy, kéo vào trong rèm.

Sau đó, từng hình ảnh, từng tiếng thở hổn hển vang lên bên tai như dao khắc rìu đục khắc sâu vào thức hải của hắn, cả ngày lẫn đêm, trong mơ lẫn hiện thực, giày vò hắn, thúc ép hắn.

Nếu hắn có thể phớt lờ mọi thứ như nàng……

Cổ tay Vân Dao đang đặt trước ngực Mộ Hàn Uyên chợt bị bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt.

Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay của hắn, trùng điệp như non xa, dữ tợn như dã thú đang rình mồi.

Trong chốc lát, nàng gần như nghĩ rằng Mộ Hàn Uyên thẹn quá hóa giận, định bóp nát cổ tay của nàng.

Nhưng chỉ trong chốc lát mà thôi.

Áp lực trên cổ tay của Vân Dao từ từ nới lỏng, Mộ Hàn Uyên nhìn nàng, nhưng lời nói thì dành cho Trần Kiến Tuyết không biết gì ở đằng sau.

“Sau khi ta thỉnh an sư tôn, sẽ trở về đỉnh núi dưỡng thương.”

Mặc dù Trần Kiến Tuyết cảm thấy kỳ lạ, nhưng có trưởng bối ở đây, không thể mạo phạm, thế nên nàng đành đáp: “Vâng…… sư thúc tổ, đệ tử cáo lui.”

“......”

Một lát sau, gió dừng mây tan.

Trước động phủ trên đỉnh Thiên Huyền, chỉ còn lại hai sư đồ đứng đối mặt dưới gốc cây, cổ tay của Vân Dao vẫn bị Mộ Hàn Uyên giữ chặt trong lòng bàn tay.

“Sợ tiểu sư muội nhìn thấy sao?” Vân Dao cười khẽ: “Cũng phải, dốc hết tâm tư, giả vờ ngủ, chỉ vì không muốn quấy rầy tiểu sư muội thân mật vén tóc cho ngươi…… Hàn Uyên Tôn đúng là vất vả.”

Đốt ngón tay đang nắm lấy cổ tay Vân Dao của Mộ Hàn Uyên hơi siết chặt: “Chuyện về khế ước sư đồ, ta đã nghĩ kỹ rồi. Ta vốn là ác quỷ được người cứu, người không tin ta, hoặc muốn lợi dụng ta làm chuyện gì đó, tất cả đều có thể.”

Về phần ba trăm năm qua, thứ mà hắn xem là liên kết độc nhất vô nhị giữa nàng và hắn, xem như là chuyện nực cười của riêng hắn.

“Ta có thể làm mọi thứ vì sư tôn.” Mộ Hàn Uyên từ tốn buông cổ tay của nàng: “Ngoại trừ, chuyện nam nữ.”

Màu đỏ sẫm trong đáy mắt của Vân Dao hơi nhấp nháy, đầu ngón tay đang quấn tóc đen của hắn chẳng những không buông ra mà còn quấn chặt hơn.

Nàng cứ như không nghe thấy, nghiêng đầu chọc tức hắn: “Hửm? Vừa rồi cô ta chạm vào mớ tóc này phải không? Thoạt nhìn rất chướng mắt, hay là ta giúp ngươi cắt nhé?”

“Sư, tôn.”

“......”

Cuối cùng Vân Dao cũng ngước mắt lên, thản nhiên nhìn hắn: “Ta điếc hay sao mà cần ngươi gọi ta như thế? Hay là ngươi cảm thấy, thần hồn của ta đi mất, nên cần ngươi gọi về?”

Thấy rõ bóng dáng của mình phản chiếu trong mắt nàng, cuối cùng Mộ Hàn Uyên buông tay xuống, nhắm mắt lại.

……. Là hắn mơ mộng hão huyền.

Rõ ràng đêm ấy đã thử trăm ngàn lần, dẫu rằng biết rõ, tất cả là sai lầm, khế ước sư đồ mà nàng gieo vào thần hồn của hắn không hề có sai sót, không thể nào bị ai đó thay thế, ngoài nàng.

Cuối cùng chỉ là mong muốn đơn phương của mình hắn.

Khi giọng của hắn vang lên lần nữa, âm sắc trong trẻo thường ngày của người nọ hiếm khi khàn khàn.

“Sư tôn vẫn khăng khăng muốn làm thế sao?”

Cảm xúc trong mắt Mộ Hàn Uyên sâu thẳm, chứa chút đau buồn cùng cực: “Tiếng tăm của người vang lừng suốt ba trăm năm, người thật sự muốn vì chút thất tình lục dục này mà thân bại danh liệt, bị người đời thóa mạ suốt nghìn đời sao?”

“Nghìn đời?” Vân Dao chợt bật cười: “Danh tiếng lừng lẫy nghìn đời thì thế nào, chẳng phải đến cuối cùng cũng chỉ là một nắm cát vàng hay sao?”

Hệt như bảy ngôi mộ do chính tay nàng chôn cất sau động phủ trên núi.

Ngoại trừ nàng, thế gian nào có ai nhớ đến họ.

Nghe xong lời ấy của Vân Dao, Mộ Hàn Uyên không khỏi nhíu mày nhìn nàng, sắc bén như lưỡi dao mỏng: “Nhưng rõ ràng sư tôn có tố chất thành tiên, hà tất buông thả tự ố uế chính mình?”

“——”

Nụ cười của Vân Dao cứng đờ.

Thành tiên.

Không phải nàng chưa từng mong muốn chuyện ấy.

Tuy rằng đã lâu lắm rồi giới Càn Nguyên không có người thành tiên, hai cõi Tiên Ma đều đồn rằng, giới Càn Nguyên bị trời phạt nên không thể phá thiên môn, nhưng khi nàng còn trẻ sức khỏe dồi dào, làm sao chưa từng nghĩ đến chuyện lấy kiếm chạm thiên môn, thấy tiên vân tụ hợp, thang trời tuyệt thế giáng lâm?

Đáng tiếc.

Căn nguyên cạn kiệt, chung quy vô vọng.

Trước khi tử kiếp đến, nàng chỉ còn chút ít thời gian có thể sử dụng.

Về phần Càn Môn của sư phụ sư huynh sư tỷ, một mình nàng chống đỡ suốt ba trăm năm, từ lâu nàng đã mệt mỏi rồi, vậy nên cần phải giao cho người xứng đáng trong thời kỳ hưng thịnh.

Sau khi nàng chết, người nọ có thể xây nghìn tầng phù đồ trên hoàng thổ.

Như thế, xem như không lãng phí danh tiếng kiếp này.

Nghĩ như thế, ý cười trong mắt Vân Dao càng rực rỡ hơn, thấy Mộ Hàn Uyên không lùi bước, thế nên nàng bèn nghiêng người tới phía trước, áp sát hắn: “Ta không muốn thành tiên đấy thì sao, làm ma có gì không tốt?”

“——!”

Mộ Hàn Uyên bỗng nhiên lùi bước, tránh đầu ngón tay muốn chạm vào mặt hắn của nàng.

Đám tóc đen cũng không thương tiếc mà bị cắt đứt, quấn quanh ngón giữa của nàng, phấp phới giữa không trung.

Vân Dao nhìn đám tóc đen quấn quanh đầu ngón tay, huyết diễm bốc lên trong đáy mắt, nàng khẽ hỏi: “Cô ta có thể chạm vào ngươi, còn ta thì không thể?”

Mộ Hàn Uyên siết chặt đốt ngón tay giấu dưới ống tay áo: “...... Người khác biệt.”

“Khác biệt, khác thế nào? …… À, ta biết rồi.” Vân Dao lạnh lẽo ngước mắt lên, xoay năm ngón tay trong không trung, sau đó siết chặt lại.

Hoa rơi dưới gốc cây nối đuôi nhau dệt thành một sợi dây, bay về phía Mộ Hàn Uyên, thoáng chốc quấn lấy ống tay áo của hắn, cố định hắn tại chỗ.

“Quỳ xuống.” Trong chớp mắt, nụ cười của nàng trở nên lạnh buốt.

Hoa bay hệt như dây thừng, lập tức kéo hình bóng thanh cao ấy khuỵu xuống đất.

Không rõ là phản ứng không kịp hay không muốn phản ứng, Mộ Hàn Uyên khuỵu một gối, quỳ xuống giữa những đóa hoa trên mặt đất ngay trước mặt nàng.

Y phục đỏ rực phấp phới đến gần.

Vân Dao tiến lên một bước, ác ý giẫm lên đuôi áo bào trắng như tuyết, nhìn màu trắng nọ bị nhuốm bẩn.

Nàng hơi khom người, cúi đầu nâng cằm của Mộ Hàn Uyên lên: “Khác nhau ở chỗ, cô ta là tiểu sư muội yêu quý của ngươi, còn ta chỉ là sư tôn bị ngươi quên sạch sành sanh suốt ba trăm năm?”

“——”

Mộ Hàn Uyên, người từ nãy đến giờ vẫn không phản ứng gì, khi nghe câu này, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Ánh mắt nọ cực kỳ lạnh lẽo băng giá, rõ ràng đang quỳ dưới đất nhưng khí thế lại áp bách. Chắc là đang kìm nén cảm xúc, khóe mắt của hắn hơi đỏ lên do giận dữ, khiến Vân Dao đang trên bờ vực nhập ma sửng sốt giây lát, vô thức buông ngón tay đang giữ cằm hắn ra.

Có vẻ như nàng đã nói sai gì đó.

Đến khi hoàn hồn, Vân Dao gần như thẹn quá hóa giận, ma ý trong đáy mắt càng tăng vọt.

Nàng hạ tay xuống bóp cổ Mộ Hàn Uyên, móng tay để lại những dấu vết mờ mờ trên làn da trắng nõn của hắn: “Thế nào, ta nói sai gì à?”

“......”

Một khoảng lặng kéo dài.

Cuối cùng Mộ Hàn Uyên khàn giọng đáp: “Vâng, sư tôn không hề nói sai.”

“?”

“Ta và Kiến Tuyết sư muội, trăm năm nay tâm đầu ý hợp. Vốn dĩ muốn chờ đến khi sư tôn xuất quan, nhờ sư tôn và chưởng môn chủ trì lễ lập khế ước đạo lữ.”

“—— Lập khế ước?”

Mi tâm của Vân Dao bỏng rát, linh lực bên trong xung đột nghiêng trời lệch đất, đau đớn đến mức cứ như tà diễm sắp phá hủy thức hải của nàng.

Nàng gắng sức chịu đựng, nhìn ngân ti liên hoa quan trên đỉnh đầu của Mộ Hàn Uyên.

“Càn Nguyên Đạo Tử sao có thể lập kết ước với người khác?”

Hàng mi dài của Mộ Hàn Uyên rủ xuống, giấu đi cảm xúc trong mắt, âm sắc bình tĩnh: “Nếu có thể đạt được ước muốn, Hàn Uyên bằng lòng cởi mũ miện chịu phạt.”

“Cưới cô ta, là điều mà ngươi mong muốn?”

“......”

Mộ Hàn Uyên nhắm mắt.

“Vâng.”

“...... Được, được.”

Im lặng một lúc lâu, Vân Dao đột nhiên khẽ bật cười.

Nàng nới lỏng ngón tay đang bóp cổ của hắn, nhẹ nhàng mơn trớn những dấu vết do móng tay của nàng gây ra, như nâng niu, hoặc như sự bình tĩnh trước cơn điên cuồng yêu dị sắp ập đến.

Hô hấp của nàng càng lúc càng đến gần.

Mộ Hàn Uyên quỳ thẳng người, cụp mắt, như một tảng băng vô tình vô niệm, ngoảnh mặt làm ngơ.

“Ta hứa với ngươi, trước khi ta chết, nhất định sẽ chủ trì lễ lập khế ước đạo lữ của ngươi và tiểu sư muội yêu quý của ngươi.”

Nghe câu này, trong mắt của Mộ Hàn Uyên hiện lên nét bài xích lạnh lẽo nặng trĩu, hắn ngước mắt lên.

Song, trước khi hắn phân rõ rốt cuộc là nàng nghiêm túc hay bỡn cợt ra vẻ ta đây, thì đã bị lòng bàn tay của nàng che đi đôi mắt.

Sắc trời bị che khuất, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt như ánh đom đóm lọt vào mắt.

Trong bóng tối, Mộ Hàn Uyên cảm nhận được rõ ràng hơn, cơ thể nóng rực của người nọ tiến vào lòng hắn, trán của nàng áp vào hõm vai của hắn, cánh tay vòng qua eo hắn.

Sau đó, gió thổi bóng động, không khí xung quanh xoay chuyển ——

Rèm lụa nâng lên rồi buông xuống.

Hắn và nàng đã dịch chuyển vào trong động phủ của nàng.

“Ta vốn không muốn kéo ngươi xuống.”

Vân Dao che mắt của Mộ Hàn Uyên, ngước nhìn ngân ti liên hoa quan trên đỉnh đầu của hắn.

Ấy thế mà, trên chiếc liên hoa quan lẽ ra phải thanh lãnh không tì vết của hắn, trong mắt nàng, hiện ra một cảnh tượng mà không ai nhìn thấy ——

Vô số sợi tơ huyết sắc quấn quanh gốc của mũ miện, như muốn nuốt chửng hết.

Giống như nàng, dấu hiệu nhập ma.

Điểm khác biệt duy nhất là hắn vẫn có thể cứu được —— Chỉ cần nàng hấp thụ hết những sợi tà diễm trong người hắn.

Còn nàng, tà diễm bản thể ác quỷ được phong ấn giữa trán nàng, trừ phi thả nó ra, mặc nó hủy thiên diệt địa, nếu không, Đại La Kim Tiên, Thần quân bát phương cũng không cứu được nàng.

…… Một mình nàng chết là đủ rồi.

Huống chi, hắn còn có tiểu sư muội mà hắn ngày nhớ đêm mong.

Cuối cùng, kẻ xui xẻo lẻ loi lìa đời, thậm chí sau này chẳng có ai đến viếng mộ, chỉ có mình nàng.

Vân Dao nhếch môi tự giễu, không biết có phải do tà diễm quấy phá hay không, hoặc là do mệnh nguyên cạn kiệt, khiến cả người nàng hơi lạnh.

Chút giá lạnh ấy len lỏi vào trái tim.

Trong động phủ thắp nến, trên rèm lụa, bóng người chồng lên nhau.

Y phục đỏ rực rúc vào chiếc áo bào trắng như tuyết, nàng run rẩy cười: “Ở đây lạnh quá, Mộ Hàn Uyên.”

“......”

Ngón tay của Mộ Hàn Uyên bên váy của nàng run rẩy, cuối cùng kìm lòng lại, không nhấc lên.

Vân Dao đợi một lúc lâu, không chờ được một lời nào, hệt như đang ôm một khối băng.

Nhưng ấm hơn băng một chút.

Nàng cười châm biếm, không rõ vì giận chính mình hay giận hắn, sau đó bèn vòng tay ra sau gáy hắn, như rắn không xương trèo lên áo bào trắng tinh khôi của hắn, cho đến khi chạm vào tai hắn.

“Ngươi không hỏi ta muốn ngươi làm gì sao?”

Nàng phóng thích tà diễm giữa mi tâm, nghiêng đầu, cắn mạnh vào cổ của Mộ Hàn Uyên.

Máu của hắn nhuộm đỏ môi nàng.

Cùng lúc đó.

Những sợi tơ màu máu quấn quanh liên hoa quan của hắn như bị sức mạnh vào đó hấp dẫn, không kìm được mà chậm rãi run rẩy.

Vân Dao chậm rãi liếm khóe môi, cười khẽ khi nghe tiếng kêu rên trầm thấp kìm nén của người nọ.

“Hàn Uyên Tôn……. làm lô đỉnh cho ta, được không?”

******

Tác giả có lời muốn nói:

Đối với Vân Dao ở kiếp này, chính là “Ngàn dặm mồ trơ, khôn xiết nỗi thê lương.” (*)

(*) Trích từ 《Giang thành tử — Ất Mão chính nguyệt nhị thập nhật dạ ký mộng》 của Tô Thức (Nguồn: thivien)

À không, nấm mồ không cô đơn, vì có bảy cái mà

ps: Bạch Mộ sẽ bị chuyện này kích thích một chút, sẽ có thay đổi và ảnh hưởng, nhưng chỉ đặt cơ sở mà thôi, sẽ không vì chuyện này mà hắc hóa.

Còn hai giai đoạn nữa mới trở thành Hắc Mộ.

【Bổ sung thêm】

Tôi đã cố gắng ám chỉ rõ ràng trong chính truyện rồi. Vân Dao muốn chuyển sợi tơ tà diễm sang cơ thể của mình, cứu Mộ Hàn Uyên, sau đó nàng và tà diễm đồng quy vô tận, cho nên mới có cụm từ “lô đỉnh”.