Nếu được quay ngược thời gian, tôi ước bản thân sẽ không bỏ lại em gái một mình bên nhà bà ngoại.
" mày xem con gái của mày đi, đánh em nó rồi còn cãi lại người lớn, hư thân mất nết không biết giống ai nữa."
Bà ngoại chỉ tay vào mặt mẹ tôi, liên tục dùng những lời nói khó nghe để nạt nộ, mà nhân vật bị nhắm đến lại chính là Gia Linh.
Tôi nhìn một lượt xung quanh nhà, ngoài thằng Bảo đang ngoạc mồm ra khóc và cậu mợ đang ra sức dỗ dành nó ra, em gái tôi hoàn toàn không thấy đâu.
" có gì mẹ bình tĩnh nói. Nhưng trước hết Linh đâu rồi ạ."
Mẹ tôi bị nạt thẳng mặt cũng khó chịu lắm chứ, nhưng bà đủ bình tĩnh để hiểu, Gia Linh quan trọng hơn việc chấp vặt bà ngoại.
" không biết, nó chạy ra ngoài rồi, ở đâu thì chịu."
Bà ngoại tặc lưỡi rồi nói.
Cả mẹ lẫn tôi nghe xong đều sững người, cả hai đều biết rõ tính cách của nhà ngoại, cho nên việc Gia Linh chạy đi cũng chỉ có thể là vì chịu ấm ức thôi. Nhưng mà con bé tuổi vẫn chưa đủ lớn, lỡ nó xuất hiện suy nghĩ dại dột nào thì sao.
Tôi nhanh chóng rút điện thoại ra và gọi vào số của con bé, thế nhưng có gọi bao nhiêu cuộc thì Gia Linh vẫn không hề bắt mày. Nỗi lo của tôi tăng cao.
" cháu với chả chắt, chả được cái tích sự gì."
Bà ngoại đứng gần lại không ngừng mắng mỏ Gia Linh, khiến lo âu của tôi gần như hoá thành phẫn nộ. Tôi không kìm được cảm xúc mà nói.
" bà nói Gia Linh đánh thằng bảo, thế bà có biết vì sao Gia Linh lại đánh nó không?! Nếu chưa biết thì đừng có đổ hết tội lên em cháu, vì chưa chắc thằng đích tôn của bà đã là đúng đâu."
Tôi liếc qua người đang gào khóc, nếu không phải là ở đây có nhiều người thì tôi đã lao đến đạp cho nó mấy phát rồi.
Em họ của tôi là một thằng láo toét, ngỗ ngược. Ỷ được cả nhà chiều chuộng cho nên lúc nào cũng kiếm cớ gây sự với gia đình tôi. Cơ mà nó có dám đụng đến tôi và mẹ đâu, toàn tím đến Gia Linh thôi.
Tôi nhiều lần bảo Gia Linh đừng nhịn, cứ đấm nó đi rồi tôi bảo kê, cơ mà con bé không nghe, sợ làm ảnh hưởng đến mẹ nên cứ im lặng nhẫn nhịn thôi. Có lẽ hôm nay, thằng Bảo đã thật sự đi quá giới hạn rồi.
" tao không cần biết lý do, nó đánh cháu tao, cho nên nó sai."
Bà ngoại bệnh thằng Bảo một cách vô lý, khiến tôi và mẹ đều phải trợn mắt khó chịu.
" mẹ vô lý vừa vừa thôi. Gia Linh không phải cháu mẹ chắc."
Mẹ tôi cũng đã không kìm được nữa mà nhíu mày chất vấn.
" nó là con gái, sau này cũng thành người của nhà khác thôi."
" thế thì giờ con với mẹ không còn quan hệ gì nữa rồi. Từ nay về sau đừng nhờ con giúp gì nữa."
Mẹ bực mình quay người bỏ đi, bà ngoại biết mình nhỡ lời, sợ ảnh hưởng đến lợi ích nên định đuổi theo nhưng tôi đã chặn lại.
" mày có ý gì."
" ngăn bà làm phiền mẹ cháu."
Tôi nói thẳng, không quan tâm đến gương mặt đang ngày càng đỏ lên vì lửa giận của bà ngoại.
" cháu nói thẳng, cháu không yêu cầu mọi người phải yêu quý Gia Linh, ai ghét con bé cũng được. Nhưng đừng có dùng bất kì lời nói hay hành động nào đả kích con bé, vì cháu sẽ không bỏ qua đâu."
Nói xong rồi, tôi lườm nguýt về phía thằng Bảo. Lời cảnh cáo này, phần lớn là dành cho mày đấy thằng voi còi láo toét.
Tôi quay người, trở về nhà của mình. Nhìn thấy mẹ đang ngồi ở bàn ăn, nét mặt thấp thỏm lo lắng của mẹ khiến tôi sinh ra phiền lòng.
" mẹ cứ yên tâm đi. Bây giờ con đi tìm cái Linh, một lúc là sẽ thấy thôi."
Tôi đặt một tay lên vai, nhẹ nhàng an ủi mẹ mà cũng chính là để an ủi trái tim lo âu của mình.
" vậy nhờ mày nhé."
Mẹ tôi thở dài nói với tôi.
Tôi gật đầu, sau đó liền cầm lấy áo khoác và chạy ra ngoài, Gia Linh chắc chắn không ngáo đến mức mà chạy ra xa đâu.
Mấy quán nước hay quán ăn vặt gần nhà, đều không thấy bóng dáng của Gia Linh. Tôi thậm chí còn đi đến quán net để tìm thử cơ, kết quả vẫn không thấy gì.
Tìm đến hết hơi mà kết quả vẫn là con số không, tôi nửa lo nửa tức vò đầu, giá như có cái ứng dụng nào mà định vị được vị trí qua điện thoại thì hay biết mấy.
À mà điện thoại nó cũng có để ý đâu.
Đúng lúc rối não, trong đầu tôi lại loé lên một suy nghĩ, tôi chợt nhớ đến bờ hồ gần nhà, nơi mà Gia Linh kể là sẽ đến mỗi khi gặp áp lực.
Tỉ lệ con bé mò đến đấy là rất cao, cho nên tôi đã đến để tìm thử, quả nhiên là nhìn thấy Gia Linh ở đó.
Cơ mà nó đang đứng nói chuyện với thằng nào thế. Trông cũng đẹp trai cao ráo phết đấy.
“ Gia Linh!"
Tôi hơi lớn tiếng gọi, hai đứa kia nghe vậy liền giật mình quay qua. Thằng nhóc kia thì tôi mặc xác chứ riêng Gia Linh là tôi đã để ý, thấy hai mắt con bé đỏ lè lên rồi kìa.
Người làm anh trai không khỏi xót xa khi thấy cảnh tượng ấy. Đồng thời cũng tức giận với mấy người bên ngoại nữa.
Gia Linh bất ngờ khi nhìn thấy tôi, con bé trông có vẻ hơi sợ hãi thì phải.
" anh Kỳ An...."
Con bé cúi thấp đầu, khàn giọng trả lời tôi. Con mẹ nó, cái giọng lanh lảnh của Gia Linh nó mất tích đâu rồi, cái giọng như mắc đờm này là sao đây.
" mày có biết tao tìm mày mệt muốn chết không?!"
Tôi chậc một tiếng rồi nói. Gia Linh khẽ giật mình, chết, doạ sợ con bé mất rồi.
Mà thằng đứng cạnh Gia Linh thấy hai anh em có chuyện cần nói thì cũng lịch sự, xin phép rời đi. Tôi không mấy quan tâm chỉ đơn giản ừm một tiếng để đáp lại.
Khi thẳng nhóc đó rời đi, tôi đã hỏi đến vấn đề mới xảy ra bên bà ngoại, Gia Linh nghe xong liền hỏi ngược lại tôi rằng tôi sẽ chọn tin ai.
Tôi cảm thấy em gái tôi học nhiều quá nên bị ngáo rồi, nó là máu mủ của tôi, là đứa tôi muốn nuông chiều cả đời, không tin nó thì tin ai.
Thằng láo toét đéo được tích sự gì kia chắc, thôi xin đấy.