Dịu Dàng Yêu Em 2

Chương 84: Ngoại truyện 15




2 tháng sau khi học đại học, tôi thấy cuộc sống nó chẳng còn nhãn nhã nữa rồi. Thế quái nào mà lúc nào cũng có bài tập ập lên đầu, vừa đều mà vừa nhiều vậy.

Minh Tiến cũng chẳng khác gì.

Hai chúng tôi mọi khi còn có thời gian mà phân chia công việc nhà và nấu nướng, chứ bây giờ thì không chắc.

Có những hôm cả tôi với Minh Tiến đều phải chạy deadline đến tận tối muộn, khi đó cứ đứa nào mà xong trước là tự động xuống bếp nấu mì rồi mang lên thôi.

" sao mới năm nhất mà đã bận như vậy rồi nhỉ?! Tao muốn nghỉ học quá!"

Minh Tiến hạ bút, gục mặt xuống bàn rồi lên tiếng làu bàu.

Tôi đi từ dưới bếp lên, tay cầm theo nồi mì mới nấu xong, thở dài nhìn thằng bạn đã giả chết.

" tỉnh đê, không ăn không có sức đâu."

Đặt nồi mì tôm xuống chiếu, tôi nói với Minh Tiến. Nó nghe xong thì cũng ậm ừ rời khỏi bàn học mà ngồi xuống bên cạnh tôi.

Minh Tiến chưa ăn, thay vào đó nó lại ngả đầu vào vai của tôi, thở dài thườn thượt cứ như một đứa trẻ đang cần được dỗ dành.

" làm sao...."

" mệt quá, mày ôm tao cái cho hết mệt đi."

" xàm nha mày. Ăn mì đi không nó trương hết lên giờ."

Tôi đẩy đầu thằng bàn ra, sau đó thuận tay đưa cho nó chiếc bát với đôi đũa. Minh Tiến bĩu môi nhận lấy.

" đồ ăn mày nấu chỉ thua mỗi mẹ tao thôi đấy An. Ngon vl."

Minh Tiến gắp mì bỏ vào miệng, ăn rồi còn hí hửng khen ngợi.



" nấu mì thì ai chả làm được..."

Tôi lắc đầu, đến bất lực trước khả năng nịnh nọt của thằng bạn mình.

" nhưng mà của An nấu ngon hơn nhiều."

Nhưng thôi, tôi cũng thích nghe nó nịnh. Vui tai mà.

" mày ở trường có đang tia ai không?"

Minh Tiến nghe thôi hỏi vậy, chợt khựng lại động tác gắp mì, ngây ngốc nhìn tôi sau đó đã tủm tỉm mỉm cười.

" sợ tao có người yêu rồi bỏ bê mày à?"

“ mày thần kinh, tao không biết nói gì nên hỏi thôi."

" thôi, không cần ngại. Anh hứa sẽ không bỏ rơi em đâu."

Thằng bạn rất tự nhiên đặt tay lên đầu tôi xoa xoa, miệng còn nhếch cao một cách chắc nịch.

“ xoa cái con mẹ mày, bỏ tay ra."

Tôi nóng máy nói, Minh Tiến cũng nhanh chóng nào theo, mỗi tội trên môi vẫn là nụ cười đáng ghét ấy.

" mặc dù tao đẹp trai thật nhưng mày cứ yên tâm. Bạn mày thủ thân như ngọc, biết giữ mình lắm."

Minh Tiến nói xong, liền rất tự mãn vuốt ngược tóc mái của mình ra xong.

Hành động của nó khiến tôi phải ngay lập tức giả bộ mắc ói và sau đó đã bị Minh Tiến véo má trả thù. Tôi cũng không vừa liền đưa tay cấu mạnh vào vai nó một cái đau điếng.

Mà nói đi nói lại thì Minh Tiến tuổi 18 đúng là đẹp trai thật.



Nó không đẹo theo kiểu thư sinh ấm áp mà là cái kiểu, nổi loạn phá cách ấy. Mặt tiền sáng giá, cộng thêm quả mắt phượng sắc xảo, sống mũi cao vót khiến nó đi đâu cũng biến thành tâm điểm. Hơn nữa, Minh Tiến cao tầm khoảng 1m80, với nước da bánh mật cùng cơ thể săn chắc, khoẻ mạnh, nó lại càng thêm nổi bật.

Nhớ không nhầm thì có mấy chị trong xóm trọ đã ngắm được thằng này rồi đấy, cơ mà nó lại không thich mấy người lớn tuổi thôi.

" từ từ, thế mày có tia được ai ở trường không?"

" tao á, tao tia được hai em là deadline với bài tập về nhà."

Minh Tiến nghe thấy vậy đã nắc nẻ bật cười, tôi thấy ghét quá liền cấu cho nó thêm một phát nữa khiến nó la oai oái lên.

Nói qua tôi thì, tôi cũng biết mình đẹp thật. Đừng quên hồi còn nhỏ, đây chính là người được nhận làm con rể nhiều nhất xóm đấy.

Nhưng mọi người thường nói, tôi mang lại cảm giác khác với Minh Tiến. Không thư sinh cũng không nổi loạn, tôi nằm ở đâu đó giữa hai điều ấy.

Tôi cũng cao ngang ngửa với Minh Tiến, nhưng do ít tập thể dục nên đứng cạnh nhìn có phần nhỏ con hơn nó. Thôi không sao, đè đầu cưỡi cổ nó thì vẫn là tôi mà thôi.

" An mà có người yêu chắc tao buồn khóc 3 ngày 2 đêm mất."

" bớt bớt đi mày. Tao cũng chưa muốn yêu đương đâu, học hành xong đã rồi tính."

Nhìn thằng bạn vẫn còn đang mải mê diễn cảnh thiếu nữ đau buồn, tôi thở dài.

Tại sao Minh Tiến không nộp đơn vào trường Sân Khấu Điện Ảnh nhỉ, khoa diễn xuất có vẻ hợp với nó đấy, đam mê thế kia còn gì.

" đúng rồi, cứ học đi. Sau này yêu tao là được rồi."

" tao đá cho một phát bây giờ."

Sau này tôi yêu nó thật.

Tương lai đúng là khó lường, cái quái gì cũng có thể xảy ra được mà.