Dịu Dàng Yêu Em 2

Chương 83: Ngoại truyện 14




Từ ngày hôm đó, phần lớn thời gian tôi đều dồn hết vào việc học và phụ giúp mẹ, cứ rảnh lúc nào là lại cắm đầu vào sách vở lúc đó. Đến mức mẹ phải thở dài khuyên tôi rằng.

" ra ngoài chơi bóng đá với các bạn đi, học là tốt nhưng nhiều quá khéo ngu người đấy con."

Tôi ậm ờ đồng ý cho mẹ bớt lo lắng, tất nhiên cũng có ra ngoài chơi, nhưng ít lắm, cả tuần chắc chỉ có 1 lần tôi thò mặt ra sân bóng thôi.

Được cái, có thằng Minh Tiến ở bên ủng hộ. Biết được nguyên nhân vì sao tôi suốt ngày học, thế là nó cũng lật đật cầm sách vở sang nhà học cũng tôi luôn.

Mà kể ra cũng kì, tần suất Minh Tiến đến nhà tôi thì nhiều lắm, nhưng nó và Gia Linh lại chưa từng chạm mặt nhau. Lúc nó đến, Gia Linh chủ yếu đang ở trên trường, con bé vẫn chưa học xong cấp 1, đương nhiên vẫn phải học chiều rồi.

" mày ít gặp con nhỏ nhà tao cũng tốt, gặp nhiều nhỡ phải gọi tao là anh thì đen lắm đấy."

Tôi thuận mồm nói đùa, nhưng Minh Tiến lại bĩu môi tỏ vẻ không vui.

" thôi, tao không thích yêu người bé tuổi hơn mình đâu."

“ thế mày thích các chị à?"

" không, tao thích bạn."

Tôi à một tiếng, chẳng hề để ý đến cái cười trừ của Minh Tiến.

" anh bật đèn xanh từ lúc đấy mà em chẳng nhận ra!”



" em bị cận nặng, đèn xanh mờ quá nhìn đéo thấy, được chưa!"

Thằng chồng trẻ trâu cứ mỗi tối trước khi đi ngủ là lại nhắc lại chuyện quá khứ, tôi nghe đến sắp mòn cả tai luôn rồi.

Thôi, quay lại chủ đề chính.

2 năm sau, khoá của tôi và Minh Tiến thi đại học. Minh Tiến chọn ngành quản trị kinh doanh còn tôi thì chọn ngành dược.

Cả hai đứa đều tự tin vào bài thi của mình, đều dám chắc bản thân đều sẽ đỗ nguyện vọng 1 thôi.

Và đúng như vậy thật.

Minh Tiến đậu vào trường đại học Ngoại Thương, còn tôi thì đậu vào trường đại học Dược Hà Nội. Cả hai đều đỗ với số điểm nằm từ top 5 trở lên.

Gia Đình hai bên biết chuyện đều rất vui mừng, còn lên kế hoạch làm một bữa ăn mừng hoành tráng luôn.

Nếu mọi người nghĩ ngày hôm đó Minh Tiến và Gia Linh đã gặp nhau thì không phải đâu, con bé đúng hôm đi ăn thì lại đổ bệnh, sốt nằm liệt ở nhà bác gái. Làm gì đi ăn mừng được.

Nói chứ hai đứa này thấy chả có duyên tý nào.

Tôi và Minh Tiến đến mùa đi học là cùng sách đít lên Hà Nội, hai đứa quyết định là sẽ ở chung một phòng trọ, rẻ mà đỡ phải ghép phòng với người lạ.

“ bạn An đêm đến đừng giở trò gì với mình nhé."

Minh Tiến ngồi lên giường, giả bộ như một thiếu nữ nhà lành nói với tôi. Trông ghét thật đấy, đáng nhẽ phải đáp nó vào đại học Sân Khấu Điện Ảnh mới đúng.



" đéo thèm đâu."

Tôi bật cười, cầm lấy chiếc gối ôm mới thó được của Gia Linh đáp về phía của thằng bạn.

Phòng trọ chúng tôi thuê nhìn chung là rỗng rãi và sạch sẽ, hàng xóm cũng thân thiện tốt bụng. Cả tôi và Minh Tiến đều rất ưng ý.

Điểm trừ duy nhất là ở đây như kiểu có ma ấy, đêm nào nằm ngủ cả người tôi cũng như bị cả tấn đá đè lên người, nặng trịch. Lâu lâu trên cổ còn xuất hiện vết thâm nhẹ nữa.

" mày giở trò gì với tao à Tiến?"

Tôi quay qua nhìn Tiến, thằng bạn liền lập tức bĩu môi, bắt chước lại giọng điệu của tôi vào ngày đầu tiên dọn đến trọ.

" đéo thèm đâu."

Thật ra tôi hỏi cho có thôi, chứ tôi cũng tin tưởng nhân phẩm của thằng này. Mà ước gì tôi đừng tin thì tốt.

Tôi và Minh Tiến ở cùng với nhau rất ít khi xảy ra tranh cãi, vì hai đứa chơi với nhau từ nhỏ nên tật xấu của nhau cũng đã đều chứng kiến qua rồi, cảm thấy nó bình thường.

Được cái, trong hai đứa không có ai là bừa bãi, tự tiện. Cho nên việc chung trọ cũng càng thêm yên bình.

Cuộc sống tân sinh viên của hai đứa diễn ra rất bình thường. Vẫn là phải trừ việc đêm ngủ như bị bóng đè của tôi ra đã, chuyện đó bất thưỡng vãi chưởng luôn ấy.

Thôi thì cứ tập làm quen vậy.