Dịu Dàng Yêu Em 2
Tuổi thơ của Nguyễn Kỳ An.
.....
Minh Tiến và tôi trở thành bạn thân của nhau rất nhanh chóng, phần lớn là do cậu ấy bám tôi lắm, tôi đi đâu cùng lật đật chạy theo.
Tôi lắm lúc muốn nói cậu ấy dừng lại lắm, nhưng nhìn ánh mắt sáng ngời cũng nụ cười tươi rói của Minh Tiến, lời sắp thốt ra khỏi miệng lại phải nuốt ngược trở lại.
" An ơi, tặng cậu này."
Minh Tiến giơ hai chiếc kẹo mút ra trước mắt tôi, một cái vị cam và một cái vị dâu.
" cảm ơn cậu nhé."
Tôi gật đầu nhận lấy hai chiếc kẹo, thật ra tôi chẳng thích ăn đồ ngọt tý nào. Nhưng nể tình bạn bè nên không nỡ từ chối.
" Minh Tiến hay vậy, trước có bạn nữ tặng kẹo cho An, cậu ấy từ chối thẳng luôn cơ."
Thằng bạn ngồi trên nhìn mà tròn mắt ngạc nhiên, hết nhìn Minh Tiến rồi lại nhìn sang tôi.
Trước vẻ mặt tò mò của Minh Tiến, tôi thản nhiên nhún vai, nói.
" Tiến với bạn đó khác nhau."
Một bên là người lạ, một bên là người thân. Đặt lên bàn cân so sánh, không thấy khập khiễng sao trời.
Sau hôm đó, trong cặp tôi ngày nào cũng chưa thêm một hoặc hai chiếc kẹo, người tay thì khỏi phải đoán. Minh Tiến chứ ai nữa.
Ngày nào cũng như vậy, kể cả có là bạn thân thì tôi cũng ngại lắm đấy.
" cậu không cần phải ngày nào cũng tặng kẹo cho tớ đâu. Tốn tiền lắm."
Minh Tiến thì không cho là vậy, cậu ấy thành thật đáp.
" không sao đâu, tớ nhiều tiền lắm."
Nếu như cho tôi của năm 2023 xuất hiện, nhất định tôi sẽ chỉ thẳng tay vào mặt Minh Tiến phiên bản 8 tuổi và nói. Flex tiền bạc ít thôi, cái thằng dại trai.
Nhưng mà tôi của năm 2003 thì lại không nói như vậy, thay vào đó, tôi chỉ có thể bất lực để mặc Minh Tiến muốn làm gì thì làm.
Kẹo cậu ấy tặng tôi ít khi ăn lắm, chúng đều được đựng trong một chiếc hộp và giấu ở trên cao, khi nào quá chán thì mới mang xuống bỏ vào mồm mà ăn.
Vì sao bỏ trên cao à, không phải vì tôi sợ mẹ phát hiện rằng tôi được trai tặng kẹo. Mà là vì Gia Linh, con em 3 tuổi, kể từ ngày học được kĩ năng đi lại, con bé quậy ra hẳn. Vớ được cái gì thì cái đấy xác định nát tươm luôn.
Nhớ hồi xưa nó ngoan ngoãn, an tĩnh lắm. Thời gian đúng là đáng sợ thật.....
" An ơi, sang nhà bà Muôn mua cho mẹ gói bột canh với."
" vâng!”
Nghe thấy tiếng mẹ gọi, tôi đang học liền ngay lập tức chạy xuống tầng. Mẹ lấy trong túi tờ 20 nghìn rồi đưa cho tôi, còn bảo tiền thừa cứ lấy mà mua bim bim.
Hết sảy luôn.
Cửa hàng tạp hoá của bà Muôn cách nhà tôi khoảng 5 nhà, gần như vậy nên mẹ mới yên tâm giao cho tôi trọng trách đi mua đồ đó.
" bà Muôn ơi, bà cho con mua một gói bột canh với ạ."
Bà Muôn ừ một tiếng, sau liền lấy ra một gói bột canh và đưa cho tôi. Gói đó chỉ mất có 12 nghìn thôi, 8 nghìn còn lại tôi lấy mua 1 gói bim bim và 2 cái kẹo mút.
Mấy thứ đó đều được bỏ gọi vào túi bong, tôi chỉ việc xách về thôi. Nhưng mà oan nghiệt thế nào tôi lại chạm mặt Mạnh.
Mạnh học lớp 5, cùng trường với tôi. Cà kể từ chuyện 3 năm trước, anh ta vẫn luôn ngứa mắt tôi đấy.
Mạnh vẫn chưa bỏ được thói giang hồ, được cái có mẹ dung túng nên anh ta càng lớn càng thêm bạo lực. Trong xóm, mấy đứa bé tuổi hơn đa phần đều sợ anh ta.
" mày đang cầm cái gì đây?"
" bột canh, bim bim với kẹo."
“ đưa nó cho tao."
" không, anh thích thì tự xin tiền mẹ mà mua đi."
Tôi trả lời thẳng toẹt, làm như tôi sợ anh ta ấy, còn khuya nhá.
" mày có thích vênh không, tao đánh cho một trận bây giờ."
" anh đánh thì cứ việc đánh, nhưng em dám khẳng định sẽ không có chuyện người thua là em đâu."
Mạnh hằm hằm tiến đến, tôi thì vẫn đứng im. Bây giờ anh ta chỉ cần ra tay trước thôi là tôi có thể phong vệ chính được rồi.
Thế nhưng, anh ta lại không làm gì, chỉ đi thẳng qua và không quên huých vào vai tôi một cái mạnh.
Không có chuyện gì xảy ra thì thôi vậy. Tôi cầm theo túi đồ, tung tăng chạy vào nhà.
" Linh ới, cho em cái kẹo nè."
Tôi giơ chiếc kẹo mút vị cam ra đưa cho em gái, con bé cười toe toét cầm lấy rồi bặp bẹ nói cảm ơn. Xem ra vẫn dễ thương lắm.
Cái vị dâu còn lại thì để mai mang tặng cho Minh Tiến, chỉ cứ nhận quà mãi tôi thấy chẳng hay chút nào.
Mà cây kẹo mút đó, đến tận mãi sau này kể cả khi đã hết hạn sử dụng vẫn được Minh Tiến giữ gìn.
" Tiến ơi, tao xin mày. Đừng có lôi ra ngắm rồi lại quên cất nữa, Thành tý nữa đã ăn phải rồi đấy."