Đến khi cô sắp ngạt thở, chủ động đẩy nhẹ anh ra, nụ hôn của anh mới dừng lại. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đưa tay chạm nhẹ lên đôi môi vừa trao cho mình nụ hôn nồng nhiệt:
- Là đang mơ đúng chứ? Nhưng sao lại chân thật đến vậy?
Anh nắm nhẹ tay cô ra khỏi môi, người kiệm lời thường dùng hành động quả không sai. Anh tiếp tục chiếm lấy môi cô, Anh Sa cứ khăng khăng bản thân đang nằm mơ, lại có hơi men trong người, cô nhiệt tình tận hưởng nụ hôn với người mình yêu.
Nhưng khi nụ hôn của anh di chuyển xuống cổ, cô dần nhận thấy sự chân thật khác lạ. Cảm giác nhột khiến cô có chút rùng mình.
Hơi thở gần như thế này, hơi men cũng không thể ngăn cô cảm nhận rõ chuyện đang diễn ra. Cảm giác giữa mơ và thật đan xen.
Đến khi một dây áo buông xuống, cô chợt bấu tay vào vai anh. Phúc Hiên dừng hành động, anh nhìn cô, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, môi kề gần môi.
Nụ hôn khiến cô hồi hộp đến hô hấp nhanh một cách khó khăn, dù căn phòng đang bật điều hoà nhưng vẫn không ngăn được mồ hôi đang tuôn.
Anh đan chặt bàn tay cô ghì xuống giường. Lúc này mọi chuyện có lẽ không thể dừng lại được nữa. Cơn say khiến đầu óc cô cứ lâng lâng, nửa tỉnh nửa mê, từ lúc nào đã không phải kháng mà còn phối hợp theo từng hành động của anh.
Khi say trông cô không những xinh đẹp lại càng thêm quyến rũ. Trong phòng chỉ có hai người khiến người đàn ông khó kiềm lòng được là lẽ thường tình.
Hơi men cũng khiến tâm trạng dễ hưng phấn và thoải mái hơn. Các dây thần kinh dường như cũng nhạy bén lên gấp hai, gấp ba khi chưa uống rượu. Do vậy chỉ một chút động chạm da thịt cũng khiến cô khao khát và muốn tiến xa hơn nữa, hoàn toàn không thể tự chủ được bản thân.
Cảm giác bàn tay anh đang luồng phía dưới lưng cô, kéo nhẹ khoá áo của chiếc đầm ôm sát.
Mọi chuyển đều từ tốn, nhẹ nhàng đến khi không còn vướng víu trang phục trên cơ thể.
Bàn tay to lớn chạm vào ngực khiến cô bất giác cự quậy. Dần dần tiến đến vị trí nhạy cảm, có lẽ vì say nên phần nào làm giảm đi cơn đau lần đầu đánh mất thứ quý giá nhất đời con gái.
Màn đêm tĩnh lặng, trong căn phòng vang lên những âm thanh ái muội, hơi thở dồn dập, xác thịt va chạm, hai thân ảnh quấn lấy nhau hoà làm một.
—————————————
Sáng hôm sau, ánh mắt chiếu xuyên qua khe rèm cửa sổ, anh mở mắt tỉnh giấc, vội vã xoay qua nhìn người bên cạnh nhưng không thấy ai cả.
Anh ngồi dậy, nhìn thấy vệt đỏ trên ga giường, dưới sàn chỉ có mỗi trang phục của anh. Phúc Hiên bước xuống giường, mặc lại quần áo rồi bước phòng tắm rửa mặt.
Kim Châu đang dọn dẹp dưới phòng khách, thấy anh từ trên lầu đi xuống, dù đã lường trước được chuyện này nhưng vẫn không giấu được sự ngạc nhiên:
- Anh...tối qua anh thật sự ngủ lại đây sao?
Anh không trả lời câu hỏi của Kim Châu, thái độ vội vã nói:
- Anh Sa đâu rồi?
Nghe anh hỏi vậy, Kim Châu liền nhận thấy điều lấn cấn giữa anh và cô:
- Anh Sa đi rồi. Sáng ra tôi vừa vào nhà đã thấy con bé, tôi hỏi mấy câu nhưng Anh Sa không đáp. Sau đó Anh Sa hỏi lại xe của con bé đâu rồi? Tôi nói không rõ vì tối qua anh đưa Anh Sa về. Vậy là con bé gọi taxi, tôi nghe đâu là đến công ty Alva.
Anh nghe xong liền bước thẳng ra cửa, nhanh chóng lên xe rời khỏi nhà cô.
Kim Châu đứng đần người ra, cả mấy người làm trong nhà nhìn thấy sự xuất hiện của anh cũng ngạc nhiên không kém.
Một người giúp việc bước lại hỏi Kim Châu:
- Người đàn ông đó là vậy chị? Người yêu của cô Anh Sa sao?
Kim Châu cố tình lờ đi, đánh trống lãng:
- Hưm...tôi phải quét dọn rồi, cô cũng làm việc tiếp đi.
—————————————
Chạy xe vào gara nhưng không thấy cô đâu cả. Có lẽ Anh Sa đã lái xe rời đi. Nhìn đồng hồ đeo tay, đã đến giờ làm việc. Anh vào phòng làm việc, có chút đắn đo nhưng rồi quyết định gọi điện thoại cho cô, rõ ràng có đổ chuông nhưng cô lại không bắt máy.
Anh chợt nhớ ra, chiều hôm nay cô có buổi chụp hình tại Avla. Trong lòng anh không khỏi nôn nóng để gặp cô nói rõ về chuyện đã xảy ra.
Anh Sa ngồi trong phòng phục trang, lúc này mọi thứ đã được chuẩn bị xong, trang phục chỉnh tề đẹp mắt, lớp makeup tinh tế trên gương mặt thanh tú. Cô ngồi trước tấm gương lớn, không thể ngừng nghĩ về chuyện đã xảy ra tối qua.
- Tại sao mình không thể nhớ được gì cả?
Cô cảm nhận rõ cảm giác đau âm ỉ còn vương vấn trên cơ thể. Lúc sáng vừa tỉnh giác, cô đã bàng hoàng đến xém chút không giữ được im lặng khi thấy bản thân nằm trong lòng anh, đã vậy cả hai còn không mảnh vải che thân, chỉ có chiếc chăn phủ trên người. Cô càng bàng hoàng hơn khi nhìn thấy vết tích còn lưu lại trên ga giường.
Anh Sa nhanh chóng mang trang phục rời khỏi phòng, cũng may lúc đó không làm anh thức giấc. Cô sang căn phòng khác vệ sinh cơ thể, nhưng vừa nhìn vào gương đã phải sững sờ bởi những vết đỏ chi chít trên cơ thể. Phải tốn thời gian và công sức bôi kem che khuyết điểm và dặm phấn để che đi những vết đỏ ở cổ, nơi dễ dàng bị nhìn thấy.
Nghĩ đến chuyện này, cô lại thấy bối rối và đau đầu, đêm qua anh cô về nhà, và rồi vì sao lại không giao cô cho Kim Châu mà ra về? Anh ở trong phòng của cô trong bao lâu để rồi xảy ra chuyện...
Cô thất thần, nghĩ đến việc anh chỉ vì ham muốn mà nhất thời xảy ra sự cố với mình, Anh Sa cảm thấy bản thân thật rẻ mạc. Dù bây giờ cô có tất cả nhưng trước mặt anh vẫn thấp bé đến không ngóc đầu lên nổi.
Đang quẩn quanh với dòng suy nghĩ, bất chợt tiếng gõ cửa vang lên, cô nghĩ rằng là người của ekip nên thuận miệng đáp:
- Vào đi.