Hôm nay anh rất lạ, nhận thấy rõ từ hành động đến lời nói, cô thật chẳng đoán ra được rốt cuộc anh muốn thế nào. Đang tán tỉnh nghiêm túc hay trêu đùa qua loa?
Đầu cô choáng váng, đau như búa bổ, chẳng đủ hơi sức hỏi rõ thêm. Anh Sa tựa người vào ghế, đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài thông qua lớp cửa kính.
Xe dừng bánh trước căn biệt thự, anh bước xuống xe, bấm chuông cổng, chưa đầy một phút sau đã thấy Kim Châu từ trong nhà đi ra.
Anh ngạc nhiên nhìn Kim Châu, cô ấy cũng bất ngờ không kém:
- Cô...dường như tôi có gặp cô ở đâu rồi thì phải?
Kim Châu liền đáp:
- Tôi là người ở cùng khu trọ với Anh Sa trước đây. Không ngờ lâu như vậy mà anh vẫn còn nhớ ra tôi. Mà sao anh lại đến đây?
Anh nhìn về phía xe ôtô rồi đáp:
- Anh Sa say rồi nên tôi đưa cô ấy về.
Nghe xong Kim Châu càng thêm ngạc nhiên:
- Anh...đưa Anh Sa về...
Ánh mắt Kim Châu nhìn về phía xe rồi mở rộng cánh cổng:
- Vậy anh mau chạy xe vào đi.
Xe lăn bánh vào trước cửa nhà, lúc này người làm trong nhà chỉ có mỗi Kim Châu là ở lại, những người còn lại đều đến làm việc từ sớm rồi trở về nhà vào buổi chiều.
Anh bế cô vào trong, trên đường về nhà cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng hay.
- Phòng của cô ấy ở đâu?
Kim Châu nghe anh hỏi liền nhiệt tình đáp:
- Trên lầu rẽ trái. Phòng đầu tiên.
Biết rõ cô thích anh, Kim Châu chẳng những không có ý ngăn cản hay xen vào khoảng cách giữa đôi trẻ mà còn nhiệt tình đẩy thuyền, muốn lửa với rơm bén luôn càng tốt.
Anh bế cô bên phòng, vừa đặt cô nằm xuống giường thì đã nghe thấy tiếng Kim Châu đang đứng ngoài cửa vọng vào:
- Anh giúp tôi chăm sóc Anh Sa, bây giờ tôi phải về nhà rồi.
Nói ra câu này, Kim Châu còn tự thấy bản thân mình diễn "xuất thần", rõ ràng cô ấy vốn dĩ ăn ở tại nhà cô, nhưng lại nói dối với anh bây giờ phải ra về. Cô ấy rõ ý muốn tác hợp cho họ. Nếu chuyện lần này thành toàn, công lớn thuộc về Kim Châu, một người chị đáng đồng tiền bát gạo.
Phúc Hiên bước gần đến cửa, thái độ có chút ngỡ ngàng:
- Sao chứ? Tôi...ở lại với cô ấy? Cô thật sự phải về sao?
Kim Châu lấy điện thoại ra xem giờ, vờ tỏ ra vội vã, gấp gáp:
- Đúng rồi, tôi công việc phải đi ngay bây giờ. Làm phiền anh giúp tôi chăm sóc Anh Sa, đừng để con bé một mình. Tôi sẽ khoá cửa cẩn thận nên anh cứ ở đây với Anh Sa.
Nói đoạn Kim Châu ba chân bốn cẳng rời đi, nhanh như một cơn gió, như thể sợ anh sẽ níu lại.
Cô ấy đã tính toán cả, đi ra nhà nghỉ gần nhất, chịu khó thuê phòng một đêm để ở, nhường hẳn không gian riêng tư trong căn biệt thự cho đôi trẻ.
Anh không thể giữ chân Kim Châu, hơn nữa trong lòng cũng muốn ở lại bên cạnh cô nên thâm tâm hoàn toàn rất thoải mái.
Bước đến giường, anh ngồi xuống, nhìn người con gái đang ngủ, bất chợt đưa tay chạm vào tóc cô, khẽ vuốt đầy dịu dàng.
Cảm nhận thấy sự va chạm, cô đưa tay hất tay anh ra, miệng thốt lên:
- Tôi muốn uống rượu, uống nữa.
Trông cô lúc này anh lại nhớ đến lần cô say cách đây ba năm. Cô tỉnh giấc, không ngủ thì tiếp tục "phá", ngồi dậy định bước xuống giường đã bị anh ngăn lại:
- Cô đi đâu vậy?
Cô đẩy đẩy ta anh ra:
- Tôi...đi uống rượu, rượu...
Anh có hơi lúng túng vì chưa từng bên cạnh người phụ nữ say rượu nào khác ngoài cô:
- Cô say rồi, đừng uống nữa.
Anh Sa nhìn anh, môi nở nụ cười tươi:
- Anh...là anh, anh có biết tôi vẫn luôn nghĩ về anh suốt mấy năm qua không? Tôi đã cố quên anh, tôi ghét bản thân phải luỵ tình, nhưng tôi không làm khác được.
Phúc Hiên im lặng, đưa tay áp nhẹ lên má của cô. Thật lòng anh nuối tiếc vì trước đây đã trốn tình tình cảm, tự giam giữ bản thân bởi những tổn thương và suy nghĩ chủ quan của chính mình.
Cũng vì quá khứ yêu Nhật Mai, anh đã cố gắng hết lòng, dành tất cả sự quan tâm có thể cho cô ấy. Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn là người bị lừa dối. Với một cô gái còn nhỏ tuổi như Anh Sa, anh nghĩ rằng bản thân không có khả năng để dành cho cô ấy đủ sự quan tâm mà cô ấy cần.
- Anh có thể...yêu tôi không?
Câu hỏi đột ngột nhưng lại thốt ra một cách rất tự nhiên của cô khiến anh hơi ngây người. Anh khẽ cúi mặt đến gần cô, hai ánh nhìn chạm nhau rất gần:
- Thì đang yêu mà.
Tuy cô say nhưng lời nói rõ ràng rất hợp tình hợp lý trong hoàn cảnh khiến anh cũng phải lúng túng để đưa ra câu trả lời:
- Nếu tôi không trở thành Vương Anh Sa mà vẫn là Hạ Phong nghèo khổ, không địa vị như trước thì anh có để tâm đến tôi không?
Anh chợt nhận ra, khi say dường như cô hỏi anh rất nhiều, phải chăng lúc tỉnh táo lòng cô chất chứa quá nhiều muộn phiền về tình cảm mà không thể nói ra.
- Khi em là Hạ Phong, anh đã để tâm đến em rồi.
Cô chăm chăm nhìn anh, chìm đắm trong ánh mắt dịu dàng của người đàn ông minh yêu.
Bất chợt anh cúi nhẹ người hôn lên môi cô, Anh Sa mở to mắt ngỡ ngàng. Cô không phản kháng, cảm giác cánh môi bị nút nhẹ khiến tim cô đập càng mạnh. Thời gian như ngừng trôi, giây phút này khiến cô dù trong mơ cũng không thể nghĩ tới.