Dịu Dàng Riêng Mình Em

Chương 63: Mắt nhìn của anh không tốt




Mộc Uyển Đình bước đến bên sofa: " Chiếc váy này đẹp không?"

Mạc Thiên Vũ nâng mắt nhìn, ánh mắt trầm ngâm như đang đánh giá.

Anh nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Khuôn mặt cô hơi phiếm hồng hệt như một quả đào non mềm mại, cần cổ cao, xương quai xanh tinh xảo, bờ vai mảnh khảnh, vòng eo tinh tế, còn có đôi chân dài thẳng tắp lấp ló trong tà váy xanh lam. Lúc này liên tưởng cô với một tiểu yêu tinh tao nhã quyến rũ, mê hoặc lòng người cũng đâu có gì sai.

Thấy Mạc Thiên Vũ đã nhìn một hồi lâu mà vẫn không nói gì, Mộc Uyển Đình cho rằng chiếc váy này không được đẹp, cô có chút xấu hổ nói: " Em mặc không hợp sao?"

Yết hầu Mạc Thiên Vũ khẽ chuyển động, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ kì quái trong đầu, chỉ là Thời điểm anh vừa định cất lời thì điện thoại của Mộc Uyển Đình đặt trên bàn trà lại đổ chuông. Người gọi đến là Triệu Đan Kiều. Anh cau có nhìn chiếc điện thoại rồi lại nhìn cô.

Bầu không khí đang yên ả bỗng nhiên lại quỷ dị bất thường. Sắc mặt Mạc Thiên Vũ trong nháy mắt như tối đi mấy phần.

Cũng không rõ Triệu Đan Kiều gọi tới có việc gì. Mộc Uyển Đình suy nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thông. Nghe máy lúc này thấy không ổn, mà không nghe máy lại càng không ổn.

" Nghe máy đi". Giọng của Mạc Thiên Vũ toát ra hơi thở người lạ chớ đến gần khiến cho Mộc Uyển Đình lúng túng. Cô cầm điện thoại lên, cố ý bật loa ngoài cho cả Mạc Thiên Vũ cùng nghe.

" Uyển Đình, nghe Trần Tuấn nói nhà em có việc, vừa xuống máy bay đã vội về ngay."

" Việc nhà đã ổn thỏa chưa, nếu bận anh sẽ sửa ảnh giúp em."

Không nghĩ Triệu Đan Kiều gọi tới vì chuyện này, Mộc Uyển Đình nghe vậy rất cảm kích nhưng nhìn khuôn mặt tuấn mĩ đang cau có tới vặn vẹo cô cũng chỉ có thể khách sao nói mấy câu cảm ơn với Triệu Đan Kiều rồi tắt máy.

" Anh ta đối với em thật tốt." Mạc Thiên Vũ không nhanh không chậm mở miệng, giọng nói mang theo giận dỗi.

Cả căn phòng nồng nặc mùi dấm chua, Mộc Uyển Đình nói: " Anh ấy đối với mọi người đều tốt như vậy."

Mạc Thiên Vũ nghiêng mặt nhìn cô mỉm cười: " Mọi người hay chỉ mình em"

Không biết có phải do ảo giác không nhưng Mộc Uyển Đình nhìn thế nào cũng thấy nụ cười này của anh chính là ba phần ôn hòa, bảy phần khủng bố. Cô vội vàng nói: " Mọi người, là tốt với tất cả mọi người."

" Ồ, tình tình tốt vậy, khuôn mặt lại dễ nhìn, bảo sao lúc trước em lại thích anh ta."

Mộc Uyển Đình: “…”

Vài giây trôi qua, sắc mặt của Mạc Thiên Vũ vẫn không hề dịu lại, Mộc Uyển Đình chỉ đành hòa hoãn nguồi xuống sofa ôm lấy cánh tay anh lắc lắc.

" Em không có thích anh ấy."

" Em thích ai?"

" Thích anh, một mình anh."

Dường như câu trả lời này đã làm cho tâm tình của Mạc Thiên Vũ dịu lại, tuy nhiên giọng nói vẫn đầy gai góc.

" Em nói em thích ai?"

" Mạc Thiên Vũ, anh xem anh đã bao nhiêu tuổi rồi chứ." Mộc Uyển Đình nói xong lựa đúng lúc anh quay sang nhìn mà hướng lên môi anh hôn nhẹ một cái.

Lần đầu tiên cô chủ động như vậy khiến cho Mạc Thiên Vũ sững người, tới khi anh phản ứng lại thì cô đã nhào vào lồng ngực anh, tựa đầu trên vai anh hờn trách.

" Anh thật là giống con nít."

Cô vậy mà lại dám châm lửa dục vọng cho anh. Nhìn tiểu yêu tinh trong lòng, những gì vừa vất vả đè xuống lại hừng hực trào dâng. Anh không nói nổi một lời đã cúi xuống chiếm giữ môi cô.

Bị hôn bất ngờ nhưng Mộc Uyển Đình cũng không phản kháng, cô thuận thế vòng tay lên cổ ôm anh, theo anh hôn đáp lại.

Cơ thể anh áp chặt lên người cô, từng chút, từng chút khiến cô ngả ra sau. Cô ngả rồi lại ngả, tới khi cả người ngả xuống sofa lúc nào cũng không hay biết.

Triền miên rồi lại triền miên, hết ôn nhu rồi lại cuồng nhiệt tới khi bàn tay anh không còn an phận nhẹ nhàng di chuyển trên eo cô. Lúc này Mộc Uyển Đình mới giật mình run rẩy. Nhịn không được đưa tay chống lên ngực anh tạo ra một khoảng cách.

" Anh"

" Bỗng nhiên anh cảm thấy sáng nay em không về kịp cũng tốt. Nếu em mặc chiếc váy này anh sẽ phải vất vả giấu em đi, nhất định không cho người khác ngắm nhìn dung mạo kiều diễm này." Thanh âm của anh rất trầm, rất khàn tựa hồ như đang ẩn chứa một suy nghĩ xấu xa nào đó.

Mộc Uyển Đình vẫn còn chậm chạp chưa hiểu hết câu từ của anh, cô nhíu mày: " Là lễ phục anh chuẩn bị cho em mà."

" Mắt nhìn của anh không tốt." Mạc Thiên Vũ nói xong lại cúi xuống hôn cô.

Người trong lòng vẫn cứ mềm như nước khiến cho dục vọng của anh như bị tra tấn, lúc này thật khó lòng mà cưỡng chế. Chỉ muốn mang cô ra xoa nắn, sở hữu trọn vẹn những gì cô có.

Cái gì mà ôn nhu, điềm đạm giờ này thật là phù phiếm xa hoa. Anh ở trên người cô hung hăng đòi chiếm giữ tất cả.

Nụ hôn mỗi lúc một cuồng nhiệt, tiếng va chạm răng môi, tiếng nhịp tim nháo loạn vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng.