Dịu Dàng Nơi Anh

Chương 14: " Tớ... muốn cậu chỉ ở bên tớ."




Tại thư viện, mọi người đều ngồi đọc sách và chờ đợi Tiểu Hạ và Đức Anh. Nhật Phong thì thì thầm vào tai Đặng Ngân về chuyện lúc nãy, hai người họ nhìn nhau cười thầm.

Còn Lê Thiếu thì ngồi cạnh Thố Xuân, cả hai im lặng và chờ đợi.

" A. Các cậu đến rồi à. Tiểu Hạ tớ chờ cậu lâu quá đi. Mau lại đây ngồi kế tớ này còn kèm tớ môn hoá nữa." Đặng Ngân mừng rỡ khi thấy Hạ Hạ đến

Nhìn thấy Trương Đức Anh cũng đến, Thố Xuân vội đứng dậy.

" Cậu tớ rồi hả? Bên đây còn chỗ trốn-"

Chưa kịp để cô ta nói xong thì Đức Anh đã ngồi ngay bên cạnh Tiểu Hạ. Khiến cô ta và Lê Thiếu trong lòng khó chịu, không can tâm.

" Bắt đầu học." Đức Anh lạnh lùng lên tiếng.

" Vậy chúng ta học trước các môn chung, sau đó chia nhau ra kèm nhé!" Hạ Hạ đưa ra ý kiến , mọi người đồng ý và bắt đầu chăm chú học.

Sau khi cùng học xong các môn học chung, mọi người chia nhóm ra để kèm nhau các môn mình không giỏi.

Hạ Hạ kèm Đặng Ngân và Lê Thiếu học hoá, Đức Anh kèm Nhật Phong và Thố Xuân kèm môn tiếng anh.

Lê Thiếu chăm chú nhìn cách Hạ Hạ giảng bài cho Đặng Ngân mà như mất hồn.

" Lê Thiếu!" Tiểu Hạ gọi cậu ta vì thấy cậu ấy thần thờ.

" Lê Thiếu ? Cậu hiểu khúc này chưa?"

" Mặc kệ cậu ta đi Hạ Hạ."

" Cậu lo tâm trung cân bằng phương trình kia đi kìa."

" Tớ biết rồi mà." Đặng Ngân thở dài rồi cúi đầu làm bài.

Lúc này Lê Thiếu đã tỉnh táo lại.

" Cậu gọi tớ có chuyện gì vậy?"

" Tớ hỏi cậu hiểu khúc này chưa?"

Trong lòng cậu ta học không thua gì Tiểu Hạ nhưng vẫn không chớp mắt mà trả lời

" Chưa. Tớ đã không hiểu từ 2 bài trước đó."

" À vậy à. để tớ hướng dẫn lại cậu."

Lê Thiếu không ngại ngùng mà mà xích lại gần Tiểu Hạ, khoảng cách của vai hai người chỉ nhỏ hơn một gang tay.

Hạ Hạ chỉ lo giảng bài mà không chú ý tới khoảng cách của hai người.

" Như vậy cậu đã hiểu ch-" Hạ Hạ giật mình khi để ý lại khoảng cách

" Sao cậu lại xích lại gần thế?"

" Cậu thông cảm cho tớ nha do tớ bị cận"

" À ừm..." Tuy nói vậy như Tiểu Hạ vẫn hơi rụt người mình lại.

" Vậy cậu đã hiểu chưa?"

" Tớ hiểu rồi. Cậu giảng hay lắm."

" Vậy cậu giải thử bài này đi."

Lê Thiếu đưa người sát lại gần Tiểu Hạ để lấy cây bút. Tiểu Hạ cảm thấy không thoải mái mà né ra.

Lê Thiếu vui thầm trong lòng.

Được ở gần cậu ấy như vậy khiến tâm trạng cậu ta rất vui.

Cậu ấy thơm thật.

Từng hành động của nhóm Tiểu Hạ đều trọn trong đôi mắt lạnh tanh của Trương Đức Anh.

Từng khi chia nhóm ra tới giờ cậu ta đều không có tâm trạng học. Ánh mắt đều hướng về phía nhóm Tiểu Hạ.

Cậu ta đột nhiên đứng dậy, dứt khoát đi lại chỗ Hạ Hạ.

" Hạ Hạ."

Hạ Hạ ngước lên nhìn Đức Anh đang đứng với gương mặt không cảm xúc, cô có chút xa lạ.

" Cậu gọi tớ hả?"

" Ừm"

" Có chuyện gì vậy?"

"..."

"Hửm?"

" Mua nước"

" Hả?"

" Cậu cùng tớ đi mua nước."

Nói xong cậu ta liền ra trước cửa đứng. Tiểu Hạ ngơ ngác nhưng vẫn hỏi mọi gì uống gì để cô mua. Sau đó liền chạy ra chỗ Đức Anh.

Cậu ấy đã đi trước, không như thường ngày mà đợi cô. Bầu không khí có chút lạnh nhạt.

Tiểu Hạ không biết phải nói gì nên đành im lặng đi theo sau.

** Bịch**

Tiểu Hạ đột nhiên đụng chúng thứ gì đó. Cô nhìn lại thì đó là Đức Anh. Cậu ta đột nhiên đứng lại khiến cô đi phía sau đụng vào người cậu ấy.

" Có chuyện gì v-"

Hạ Hạ chưa kịp nói dứt cậu, Đức Anh đột nhiên quay người lại, cậu cuối người gục đầu vào vai cô.

Có chuyện gì vậy?

Cậu ấy bị sao thế? Mình nên làm gì đây.

Hành động bất ngờ ấy khiến đầu óc cô rối tung lên còn cậu ta thì vẫn im lặng.

" ... "

" Đức Anh. Cậu bệnh sao?"

" Có lẽ "

" Đến phòng y tế nhé!"

" ..."

" Hạ Hạ." Giọng cậu ấy rất dịu dàng, có chút buồn.

" Hửm"

" Cậu... đừng thân thiết với cậu ta nữa có được không?"

" Ai cơ?"

" Tớ... muốn cậu chỉ ở bên tớ." Đức Anh nói vô cùng nhỏ, dù kề sát tai của Tiểu Hạ nhưng cô khó lòng nghe hiểu được.

" Đức Anh. Cậu ổn chứ?"

 " Không. Tớ không sao."

Cậu ta liền quay lưng lại tiến về phía trước.

" Đi thôi"

" Nhưng mà... Chuyện vừa nãy là sao?"

" Tớ chỉ lo cho cậu khi thân thiết với cậu ta thôi"

" ... "

Ý cậu ấy là Lê Thiếu sao?

Cậu ấy quan tâm mình quá nhỉ?

Những lời cậu ấy nói lúc này tuy không nghe rõ những mình nghe được " Ở bên tớ" điều này khiến mình không ngừng suy nghĩ.

Tiểu Hạ chẳng còn tập trung để học nữa nên đành về trước mọi người.

Đức Anh định ngõ lời đưa cô về nhưng lại nghĩ về chuyện lúc nãy

Không lẽ vì hành động lúc nãy mà cậu ấy đang tránh né mình?

Cậu ấy không thích sao?

Phải làm sao đây.

Yến Hạ lúc này về đến nhà với đầu óc trên mây.

" Chị về rồi à. Không phải nói hôm nay học thêm ở thư viện sao?"

" À ừm. Lâm Lâm chị về rồi nè."

" Hửm? Chị ấy bị sao thế?"

Tiểu Hạ để mặc Lâm Lâm ở đấy mà đi vào phòng, cô quăng cái balo trên bàn và ngã người lên chiếc giường êm ấm, miệng cười ngốc nghếch.

Cậu ấy nói muốn ở bên mình thật sao?

Cậu ấy đã ghen vì mình ư? Cứ nghĩ đều này là thật khiến mình vui quá.

Khoan đã, mình làm vậy có khiên cậu ấy buồn không?

Thôi sao này phải chú ý lại mới được không để cậu ấy ghen nữa... Mà cậu ấy có ghen thật không?

Haizzzz...., thật rối não, mình phải đi luyện đề tiếp mới bĩnh tình lại mới được.

Bên này, mọi người cũng giải tán buổi học. Thố Xuân cùng Lê Thiếu ra về chung.

" Anh để ý cái cô bạn lúc nãy?"

" Là thích"

" Không lẽ cậu ta chính là..."

" Ừm là cô ấy"

" Hèn chi anh lại đòi đến đây làm học sinh trao đổi"

" Em giúp anh nhé!"

" Việc gì?"

" Có được cô ấy."

" Em làm được sao?"

" Thử xem."

"..."

Những âm mưu gian xảo đang được lập lên bởi những con người khao khát tình yêu từ một phía.