" Tiểu Yến Hạ!! Cậu mau đứng lại đó cho tôi!"
" Không thèm sao tớ phải đứng lại để cậu đánh chứ!"
" Mau đứng lại xin lỗi tôi ngay"
" Tớ không có làm sa-"
Vì chạy quá nhanh Tiểu Hạ đã vấp bậc thềm mà ngã.
" A. Trầy mất rồi!"
" Tiểu Hạ cậu có sao không? Sao lại bị thương nữa rồi" Đặng Ngân từ trong lớp chạy ra đỡ lấy Tiểu Hạ.
" Lại là cậu à Lê Thiếu!"
" Đúng vậy đó Ngân Ngân cậu ta lại ăn hiếp tớ!"
" Rõ ràng là cậu méc cô Sương tớ không làm bài tập kia mà. Hại tớ bị phạt đấy"
" Sao cậu vô lí thế! Đó là nhiệm vụ của tớ mà!"
" Hứ! Bạn bè với nhau cậu không giúp tớ làm thì thôi đi còn méc nữa"
" Hứ! Tớ không thèm làm bạn với cậu nữa đâu"
" Thôi Tiểu Hạ ngoan nào tớ dìu cậu đến phòng y tế" Đặng Ngân dịu dàng dìu Tiểu Hạ đến phòng y tế không quên liếc xéo Lê Thiếu.
Trong lớp đột nhiên có tiếng thở dài, đó là của Nhật Phong.
Mấy cậu kia làm sao thế không biết!
Đầu lớp 9 cả rồi mà suốt ngày cứ như trẻ con vậy! Thật là ồn ào chết đi được.
Phòng y tế lúc này là tiếng trách mắng của Đặng Ngân.
" Tiểu Hạ à cậu suốt ngày cứ để bị thương miết. Thật là hậu đậu mà."
" Đâu phải là lỗi của tớ đâu là tại cái tên kia mà!"
" Cậu ta cũng thật quá đáng! Lần này cậu đừng đếm xỉa tới cậu ta nữa!"
" Nghe lời cậu"
Từ khi trở về từ phòng y tế, Tiểu Hạ liền tỏ thái độ xa lánh với Lê Thiếu. Đế cả lúc làm bài nhóm cũng không thèm ngồi làm cùng cậu ta mà kéo qua bàn Nhật Phong làm, trước sự vô cùng bất ngờ của Nhật Phong.
Lê Thiếu trầm mặt, bực bội trong lòng.
Cậu ta dám làm lơ mình!
Cậu ta là gì chứ! Từ lúc chuyển đến đây tới giờ cậu ta chả khác nào món đồ chơi của mình. Vậy mà hôm nay dám làm phản!
Thôi chắc hồi mua chút gì đó rồi xin lỗi cậu ta là được ngay.
Nhưng mà sao nhìn cậu ta ở với thằng con trai khác lại bực bội thế nhỉ? Mình thích con nhỏ đó sao?
Chắc mình điên mới thích cậu ta.
Giờ tan học, Lê Thiếu cầm theo một túi bánh kẹo đến gặp Yến Hạ.
" Yến Hạ, cho tôi xin lỗi cậu đi" Giọng có chút ngại ngùng
" Cậu hối lộ tớ đấy à"
" Không đây là lời xin lỗi của tôi, từ nay tôi sẽ chăm làm bài tập hơn."
" cậu biết vậy thì tốt, còn đống bánh kẹo này tớ chỉ lấy cây kẹo mút này thôi!"
" Sao vậy?"
" Tớ không thích ăn trực của bạn bè đâu. Tạm biệt!" Tiểu Hạ lúc này vẫn còn ngây thơ xem cậu ta là người bạn thân thiết.
Lê Thiếu thì mừng thầm trong lòng.
Con nhóc này biết ngây là mềm lòng mà.
Nhưng sao cười lên cũng trong đáng yêu phết!
Sao này phải chơi cùng cậu ta nhiều thêm mới được!
Và sau đó là những chuỗi ngày họ thân thiết với nhau. Lê Thiếu dần dần lầm tưởng bản thân đã thích Tiểu Hạ mất rồi nên muốn độc chiếm cô ấy.
Cứ thế sự kiện kinh hoàng trong đời Tiểu Hạ đã xảy ra để lại trong cô vết thương tâm lí quá lớn. Qua sự kiện đó Lê Thiếu mất tích, Yến Hạ thì như trở thành con người khác.
Những tháng cuối cấp 2, cô lao đầu vào học tập và thi cử. Cô đạt được cả giải của tỉnh và đã được tuyển thẳng vào trường cấp ba thành phố.
Nhưng cô đã từ chối, cô ấy sợ những nơi xa lạ, sợ nơi đó không ai quen biết nên đã cùng Đặng Ngân đăng kí trường ở thị trấn.
Và sau đó suốt quãng thời gian cấp 3 cô luôn lao đầu vào học, nhìn mọi người chơi vui vẻ cô cũng cảm thấy rất vui nhưng cô vẫn thiếu một chút can đảm để mở lòng mình ra.
Vẫn may vì bên cô luôn có Đặng Ngân ở bên, đồng hành cùng cô qua suốt những năm tháng cô đơn. Từ lâu cô ấy và cô đã là một gia đình.