Editor: Mộ
Vị trí định vị hiển thị là một khu sinh thái ở phía tây.
Đây là địa bàn của Hoắc Kình Việt.
Vài năm trước khu vực đó là khu du lịch vô cùng nổi tiếng nhưng gần đây nó đã dần dần suy thoái.
Căn bản sẽ không có ai đến đó.
Hoắc Kình Việt không muốn quy hoạch lại nên đã giữ nguyên hiện trạng của nó.
Lúc Hoắc Hành Niên đến nới đã thấy xe của Đỗ Cửu Trăn ở ngoài cửa.
Anh duỗi chân đi vào.
Mảnh sân rộng lớn không có một bóng người. Suốt quãng đường anh đi đều vô cùng yên tĩnh.
Anh đi rất nhanh.
Anh vừa vào bên trong thì đúng lúc Hoắc Kình Việt ra ngoài. Hai người va vào nhau
Hoắc Hành Niên nhếch môi cười khẩy một cái. Ánh mắt sắc bén chiếu thẳng lên cổ ông ta.
“Chú hai, đến bước đường này không ai có lợi cả.”
Giọng anh khàn đặc. Anh bước từng bước về phía trước.
“Lần trước tôi đã nói gì với chú, chú quên hết rồi sao?”
Anh chỉ muốn ông ta tự mình từ chức và không dính dáng gì đến Hoắc Thị nữa.
Sau đó ông ta xuất ngoại còn kéo theo thế lực của mình đi. Hoắc Hành Niên cũng chỉ ngăn cản.
Nhiều năm trước chú hai đối xử với anh rất tốt.
Cho dù ông ấy có ý định cướp hết quyền lực và địa vị của anh hay tấn công anh, anh cũng có thể bỏ qua cho ông ấy.
Cuối cùng anh vẫn gọi ông ta là chú hai.
Anh không muốn đưa ông ta vào bước đường cùng.
Nhưng từ đầu cho đến cuối Hoắc Kình Việt vẫn không hề buông bỏ ý định.
“Hành Niên, lúc cậu mười năm tuổi tôi từng nói sẽ dạy dỗ cậu trở thành một nhà lãnh đạo tuyệt vời.”
Hoắc Kình Việt vẫn bình tĩnh như thường. Ông ta nhìn anh một lát mới tiếp tục nói: “Tôi chưa bao giờ nuốt lời.”
Ông ta cũng là người nhà họ Hoắc, ông hy vọng nhà họ Hoắc sẽ trở nên tốt hơn.
Có điều bất cứ ai cũng có tham vọng. Ông ta đã từng kìm nén tham vọng của mình xuống nhưng một khi thời cơ đến thì nó sẽ tự bộc lộ ra bên ngoài, ông ta không thể cưỡng lại nó.
Ánh mắt của Hoắc Hành Niên dữ tợn như một con sói thiếu mồi.
Hai người đều không cầm vũ khí.
Hai người được nhà họ Hoắc dạy dỗ. Tất cả kỹ năng bọn họ có đều được học từ một người thầy.
Hoắc Kình Việt còn có nhiều thủ đoạn hơn anh.
Dù sao thời điểm ông ta lăn lộn vất vả bên ngoài chắc Hoắc Hành Niên còn chưa biết đi.
Hoắc Hành Niên siết chặt tay ông ta lại để ông ta không thể cử động.
“Hành Niên muốn trở thành một ông chủ tuyệt vời thì không nên có điểm yếu.” Cánh tay của ông ta đã nổi lên gân xanh nhưng ông ta vẫn cố chấp nói.
Ông ta không ngờ khi anh trưởng thành lại đáng sợ như thế.
Chưa có một ai có thể đẩy ông ta vào tình thế bất lợi.
“Chú có thể cướp hết tài sản của nhà họ Hoắc cũng có thể nhắm vào tôi nhưng chú không được phép động vào một cọng tóc của Đỗ Cửu Trăn.”
Hoắc Hành Niên đánh một đòn vào eo của ông ta nhưng vẫn không hề buông cánh tay giữ chặt ông ấy.
“Tôi thừa nhận cô ấy điểm yếu của tôi.”
Một nhà lãnh đạo giỏi không nên bị ảnh hưởng bởi bất cứ chuyện gì.
“Thế thì sao? Cô ấy ở đâu?” Hoắc Hành Niên đã sờ đến con dao găm ở bên eo.
Lưỡi dao lạnh lẽo tỏa ra mùi sát khí.
“Sao tôi biết được.” Hoắc Kình Việt cười khẩy.
“Chú đừng ép tôi.” Anh rút con dao ra khỏi vỏ.
Người xưa của nhà họ Hoắc đã dạy rằng thứ duy nhất bọn họ không được phép làm là tàn sát lẫn nhau.
Bọn họ đều là người nhà họ Hoắc được dạy dỗ cẩn thận nên chẳng có ai thực sự làm việc ác.
Ăn thịt đồng loại là một chuyện ngu xuẩn nhất trên đời. Nó chỉ khiến những người ngoài cuộc chỉ trỏ và cười nhạo.
Hoắc Hành Niên không muốn nhưng có lẽ anh phải vi phạm lời dạy của bọn họ.
“Con bé đó tinh ranh như thế, tôi có thể làm gì cô ta được chứ.” Hoắc Kình Việt không thèm đánh trả.
Ông ta chỉ nhìn Hoắc Hành Niên.
Đó thật là người lãnh đạo xuất sắc của nhà họ Hoắc.
Ông ta nên nói thế nào đây anh vì một người phụ nữ mà sẵn sàng làm tất cả mọi thứ.
Cho dù ông ta đã nhắm vào điểm yếu của anh nhưng vẫn không tài nào đấu lại.
Khó trách lúc ông cụ ra đi thà giao lại toàn bộ gia sản cho một thằng nhóc mười năm tuổi nhưng cũng không nguyện ý giao lại cho đứa con ruột là ông ta.
Có lẽ ông ấy có tầm nhìn xa nên mới có thể thấy trước trong tương lai anh sẽ trở thành một con người nguy hiểm thế này.
“Tôi vẫn coi cậu như cháu của tôi.”giọng nói của Hoắc Kình Việt càng ngày càng nặng nề, ánh mắt đen láy như vực sâu vô tận.
“Nhưng có lẽ ông già này không rảnh để tiếp tục nói chuyện với cậu nữa.”
Sự hung ác trong mắt ông ta hoàn toàn thức tỉnh khiến người khác lạnh cả sống lưng.
Ông ta là con sói kiêu ngạo và hung tàn nhất thế gian.
Không một ai có thể động vào con mồi của ông ấy.
Một khi đã động vào, những chiếc răng nanh sắc nhọn của ông ta sẽ xé nát toàn bộ mọi thứ.
Thế nên Hoắc Hành Niên không thể không nghi ngờ những lời nói của ông ta.
Xe của Đỗ Cửu Trăn đang ở đây nhưng không thấy người đâu cả, điện thoại cũng không thể liên lạc được.
Lúc đó, Hoắc Kình Việt đột nhiên nhìn thấy gì đó.
Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Hoắc Hành Niên cũng nhìn theo.
Đỗ Cửu Trăn vẫn còn nguyên vẹn đang đứng ở đó.
“Anh Hành.” Ánh mắt của cô bừng sáng, lớn tiếng gọi tên anh.
Đỗ Cửu Trăn vội vàng chạy đến. Hoắc Hành Niên phải buông tay Hoắc Kình Việt để đỡ lấy cô.
Hoắc Hành Niên rất khỏe, Đỗ Cửu Trăn nhảy thẳng lên người anh và được anh đỡ lấy.
Anh đã rất sợ hãi.
Sau khi hai chân cô trở lại mặt đất còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Hành Niên đã ôm chầm lấy cô.
Bàn tay cứng rắn như thép không hề buông lỏng.
Hơi thở của Đỗ Cửu Trăn sắp sửa nghẹn lại.
Hoắc Hành Niên càng siết chặt hơn khiến cô không thở nổi.
Đôi mắt đỏ hoe của anh ấy hơi ươn ướt.
Anh đã nghĩ đến rất nhiều tình huống. Từng suy nghĩ cứ lướt qua đầu anh và anh không thể chấp nhận bất kỳ cái nào.
Cho đến lúc anh thật sự ôm cô ấy trong lòng.