Editor: Mộ
“Anh cũng ăn đi.” Đỗ Cửu Trăn gắp thức ăn cho Hoắc Hành Niên.
Anh nhìn cô, nhất thời không biết nói gì.
Đỗ Cửu Trăn cảm thấy ánh mắt của anh hơi kỳ lạ, anh ấy nhìn cô giống như cảnh sát đang thẩm vấn tù nhân vậy.
Cô hơi mím môi lại
“Em nhỏ nhen đấy, anh vừa lòng chưa.” Đỗ Cửu Trăn thừa nhận, cô thì thầm: “Em không thích cô ta.”
Cô đã ghét cô ta từ lâu rồi.
Hồi anh vẫn còn mất trí nhớ, Đỗ Cửu Trăn từng hỏi anh vấn đề liên quan đến Triệu Loan.
Lúc đó cô rất không vui nhưng vẫn tỏ vẻ không có gì.
Một người phụ nữ rõ ràng rất thích anh ấy còn ở cạnh anh suốt ba năm. Chuyện đó khiến cô rất băn khoăn.
Ba năm không phải là một khoảng thời gian ngắn. Cô không thể ở bên anh những lúc anh cần cứ nghĩ đến việc có một người con gái khác luôn chăm sóc và quan tâm anh ấy sẽ khiến cô khó chịu.
Cho dù bọn họ chẳng có quan hệ gì cả nhưng cô vẫn không thích chuyện đó.
“Em ghen. Em không thích, không vui và cũng không muốn anh gặp riêng cô ta.”
Đỗ Cửu Trăn liên tục nói không.
“Tối qua lúc em nói chuyện phiếm với Tạ Triêu anh cũng có cảm giác như thế đấy.”
“Em…” Đỗ Cửu Trăn há miệng muốn phản bác nhưng miếng cơm bị nghẹn ở cổ.
Hoắc Hành Niên vội vàng đứng dậy, vỗ nhẹ vào lưng cô để cô ổn định lại hơi thở anh mới đưa một cốc nước cho cô.
Đỗ Cửu Trăn uống một ngụm lớn, gương mặt đỏ bùng vì nghẹn.
“Sao em phải vội như thế.” Hoắc Hành Niên vừa vỗ lưng cho cô vừa nói: “Cứ như anh nói trúng tim đen của em vậy.”
Đỗ Cửu Trăn uống hết một nửa cốc nước mới bình tĩnh lại.
“Sao anh lại nhắc đến Tạ Triêu chứ.”
Cho dù trước kia Tạ Triêu đã từng thích cô còn tỏ tình với cô. Có lẽ đến bây giờ cậu ta vẫn còn một chút tình cảm… nhưng mấy chuyện đó đều đã qua rồi.
Anh ta biết cô có chồng sắp cưới và bọn họ sẽ nhanh chóng kết hôn.
Tối hôm qua cô chỉ nói chuyện với anh ta về việc tài trợ khu lớp học thôi.
Bọn họ không hề nói về chủ đề nào khác.
“Anh không ưa hắn.” Hoắc Hành Niên cầm khăn giấy lau miệng cho cô.
“Không ăn nữa.” Đỗ Cửu Trăn nói xong thì xách túi đứng dậy.
Nhà hàng khiến cô bị sặc thì không phải một nhà hàng tốt.
“Sau này chúng ta không đến đây nữa.” Đỗ Cửu Trăn đột nhiên giận cá chém thớt.
“Đây là nhà hàng Trình Yến mới mở.” Hoắc Hành Niên chạy theo bước chân của cô.
Gần đây Trình Yến đang chuyển sang lĩnh vực ẩm thực. Mới vài tháng ngắn ngủi anh ta đã mở mấy nhà hàng rồi.
Anh ta còn liệt kê một danh sách gửi cho Hoắc Hành Niên và bắt anh đi ăn thử và báo lại cảm giác của mình về nó cho anh ta.
“Thế thì càng không đến.” Đỗ Cửu Trăn nghe vậy thì càng đi nhanh hơn, gương mặt tràn đầy ghét bỏ.
Trình Yến toàn mở mấy nhà hàng vớ vẩn.
Bao giờ về nhà cô sẽ nói thẳng với anh ta kiểu gì anh ta cũng phá sản thôi.
Lúc đó Trình Yến đang kiểm tra doanh thu đột nhiên hắt xì một cái.
Anh ta cau mày, cảm giác kỳ lạ gì đây nhỉ?
Tại sao tự nhiên anh ta lại có cảm giác có người đang nói xấu mình nhỉ?
….
Hai ngày sau, Đỗ Cửu Trăn mới nhớ đến việc phải đi tìm Đỗ Thất Dạng.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, cô cúp máy.
Đỗ Cửu Trăn chỉ hỏi Đỗ Thất Dạng đang ở đâu nhưng cô ấy lại ấp úng không chịu nói.
Cuối cùng cô phải truy hỏi mãi thì cô ấy mới trả lời là đang ở trung tâm mua sắm.
Đỗ Cửu Trăn hỏi được địa chỉ lập tức đi tìm cô ấy.
Hôm nay cô nhất định phải tóm được con bé này.
Cô ấy đã tốt nghiệp rồi nhưng không chịu tìm việc làm cũng không định học cao học. Đỗ Cửu Trăn dạy cô ấy quản lý chuyện của công ty cô ấy cũng không chịu học. Mỗi ngày đều ra ngoài, ban đêm cũng không biết đường mò về.
Đỗ Cửu Trăn cũng đi thăm dò về chuyện của người đàn ông kia.
Hắn chỉ một thiếu gia con nhà giàu khá bình thường.
Nhà hắn cũng có một chút tiền nhưng không có cửa để so sánh với nhà cô.
Cô ấy thích ai cô cũng không ý kiến. Dù sao đó cũng là quyền tự do của cô ấy.
Cô chỉ là chị gái không thể can thiệp vào chuyện riêng của cô ấy.
Nhưng cô tự hiểu.
Chắc chắn người đàn ông đó không tốt lành gì nên cô ấy mới không dám dẫn hắn về nhà để giới thiệu với cô.
Con gái nhà họ Đỗ có thế có lực, ít nhất sẽ không bị bắt nạt.
Cũng chẳng ai có gan để làm điều đó.
Đỗ Cửu Trăn vừa lên xe, đóng cửa lại thì điện thoại di động rung lên.
Cô mở ra thì phát hiện có một tin nhắn mới.
[Đỗ tiểu thư, đã lâu không gặp.]
Giọng điệu quen thuộc này khiến cô có một dự cảm không lành.
Đỗ Cửu Trăn nhìn dòng tin nhắn rất lâu, ánh mắt trầm xuống, nụ cười trên môi cũng biến mất.
Cô dừng lại một lát rồi gọi thẳng cho đối phương.
Không ai tiếp điện thoại.
Đỗ Cửu Trăn không để tâm, không gọi lại nữa.
Cô lái xe ra khỏi ga ra, xoay vô lăng và đi thẳng đến trung tâm thương mại Thất Dạng đã nói.
Đúng lúc này, chuông điện thoại lại vang lên.