Trái tim của Kim Thơ bị lệch một nhịp khi nhìn thấy tin nhắn vừa được gửi đến, có điềm báo không lành nào đó xuất hiện trong đầu cô, cô vội vàng nhắn tin cho Lê Giang Lâm để hỏi rõ ràng.
Kim Thơ: [Ý anh là sao? 】
Lê Giang Lâm: [Lúc sáng tôi nghe tài xế nói em chuyển vali đến nhà cô Hạ, không phải em định đến nhà bạn của mình ở hay sao? Nếu em thấy còn thiếu những gì em có thể nhắn cho tôi, tôi sẽ cho người mang đến.]
Tay Kim Thơ rung lên: [Không phải vậy đâu, anh nghe tôi giải thích đã.]
Lê Giang Lâm: [À, còn có một chuyện, tôi không thể vào phòng ngủ sau khi em cố tình thay khóa cửa, tốt nhất là trước khi em đi đến nhà cô Hạ ở thì nên nói cho tôi biết mật khẩu mở khóa.]
Kim Thơ: [...]
Kim Thơ nhìn chằm chằm vào tin nhắn Lê Giang Lâm vừa gửi đến, cảm giác lúc này của cô rất giống cái câu “Trời ơi bão táp mưa sa” , đúng là những chuyện rắc rối khó khăn cứ liên tục dồn dập xảy ra không kịp trở tay khiến cô điêu đứng khốn đốn, giờ phút này Kim Thơ không biết nên nhắn gì tiếp theo để gửi cho Lê Giang Lâm. Cô có thể tưởng tượng ra cảnh khi mình về nhà và Lê Giang Lâm đứng một bên giám sát mình một cách vô cảm, sau đó bảo cô thu dọn hết mọi thứ cần thiết và rời đi.
Kim Thơ ngửa mặt lên trời nhắm hai mắt lại.
“Ông trời ơi, phải làm sao bây giờ?”
Khi mặt trời từ từ lặn xuống phía tây, tà dương ngoài cửa sổ đỏ rực vì hoàng hôn bắt đầu buông xuống, ánh nắng cuối ngày chỉ còn là nhạt nhòa dưới tấm thảm màu vàng trải dài trên khắp thành phố.
Kim Thơ nằm dài trên bàn làm việc, điện thoại trong túi xách của cô rung lên lần thứ hai cho biết cô đã nhận được tin mới, Kim Thơ sợ sẽ lại nhận được tin nhắn của Lê Giang Lâm gửi đến hối thúc cô gửi mật khẩu cửa phòng ngủ cho anh ta, làm sao có thể gửi chứ, nếu gửi cho anh ta thì khác gì đồng ý không trở về nhà nữa. Trái tim cô thắt lại, đầu óc nặng trĩu vì mệt mỏi, cô nhắm mắt lại và tránh nhìn vào điện thoại của mình.
Nhã Lan thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, cô nhìn thấy Kim Thơ vẫn đang nằm dài trên bàn làm việc dường như đang ngủ nên không dám làm phiền. Công ty quy định giờ làm việc là từ chín đến năm giờ chiều, nhưng phòng marketing mảng truyền thông có khối lượng công việc rất lớn, nói chung là không ai về nhà vào đúng giờ tan sở cả, nhất là khi sếp chưa về. Tuy nhiên, Nhã Lan rất hiếm khi ở lại làm thêm giờ, cô ấy vẫn đang là sinh viên thực tập ngay cả Kim Thơ cũng vậy. Vì thế cấp trên đã không giao cho cả hai người nhiều công việc và về cơ bản nhân viên thực tập có thể về theo đúng thời gian quy định của công ty. Ngoài ra, Kim Thơ cũng là người trực tiếp làm việc cùng với Nhã Lan cho nên đa phần công việc được Kim Thơ hoàn thành rất tốt, nên Nhã Lan không cần phải ở lại công ty làm thêm giờ. Vài phút trước, Nhã Lan đã bắt đầu thu dọn đồ đạc và chuẩn bị về nhà, một cô gái sống cuộc sống bình dị, kể từ ngày đầu tiên được nhận vào tập đoàn lớn như NIP để làm nhân viên thực tập cô gái trẻ đã rất vui mừng, cũng vì cô không phải là một người có năng lực hay giỏi giang gì cho nên công việc này đối với cô là cực kỳ may mắn mới có được, nếu như sau thời gian thực tập mà không được nhận ở lại thì cũng không phải là điều ngạc nhiên. Nhã Lan biết rõ năng lực của mình, một tập đoàn lớn như NIP thì nhân viên rất áp lực, không giỏi phương diện này cũng phải giỏi phương diện khác, còn cô thì chỉ có thể làm một nhân viên bình thường, dù có cố gắng cũng không vươn lên cao được nên cứ vui vẻ mà làm không cần tự tạo áp lực cho bản thân. Không giống như Kim Thơ, việc thức khuya và làm việc trực tiếp với cấp trên là điều thường thấy đối với Kim Thơ trong công ty. Nhã Lan cũng không biết vì sao Kim Thơ lại phải cố gắng và nỗ lực nhiều đến như vậy, chắc chỉ có mỗi mục tiêu là sau khi thực tập sẽ được nhận vào làm nhân viên chính thức của công ty, thậm chí còn hơn thế nữa, cô ấy là người đầy tham vọng cho nên chuyện cố gắng phấn đấu là chuyện bình thường.
Hơn nữa, vì giám đốc Triệu đã nói cấp trên sẽ mời Hà My làm gương mặt đại diện cho show diễn cuối năm, từ lúc đó phản ứng của Kim Thơ thật sự có chút không ổn, cô ấy nằm trên bàn làm việc đã hai tiếng đồng hồ trôi qua mà không hề nhúc nhích, Nhã Lan nghĩ có lẽ Kim Thơ đã bị lòng tự tôn của mình đánh gục khi khó mà chấp nhận mình đã thua Cẩm Lý trong lựa chọn lần này.
Nhã Lan do dự đi tới, cô vỗ vỗ vai Kim Thơ rồi nhỏ giọng hỏi: “Chị Trish, chị không sao chứ?”
Kim Thơ ậm ừ, “Không sao đâu.”
“Đã gần năm giờ rưỡi rồi chị vẫn chưa về sao?” Nhã Lan thấy Kim Thơ lúc này mới thu dọn đồ đạc của mình.
Kim Thơ nghe lời này của Nhã Lan thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt Nhã Lan đã trang điểm đậm hơn ngày thường, son trên môi cũng sáng bóng hơn.
“Hôm nay em có chuyện gì à?”
Nhã Lan ngượng ngùng mỉm cười, “Hôm nay là sinh nhật bạn trai em, em muốn về sớm đón sinh nhật với anh ấy, chị Trish, nếu không có việc gì em về trước nhé.”
Kim Thơ kéo khóe miệng yếu ớt, “Được rồi, em về đi.”
Nhã Lan vội vàng xách túi đeo lên vai, khi cô đi ngang qua chỗ ngồi của Kim Thơ nhìn thấy Kim Thơ một lần nữa nằm dài xuống bàn làm việc mà không có ý định về nhà, thấy vậy Nhã Lan dừng lại an ủi.
“Chị Trish, cuộc sống là như vậy đó. Một người dù có giỏi cách mấy cũng không thể thắng hoài được, lâu lâu cũng phải thua một lần mới đúc kết được kinh nghiệm chứ, chuyện này cũng không có gì to tát phải không? Nếu chị thấy trong lòng không vui chị có thể tìm một người bạn trai để trút bầu tâm sự, dù sao đi nữa quen bạn trai là để dùng vào việc đó mà.”
Nhã Lan đột nhiên liếc trái nhìn phải, thấy không có ai bên cạnh cô ghé vào tai Kim Thơ nói nhỏ: “Hôm qua em về nhà và nói với bạn trai em chuyện Cẩm Lý cố tình nịnh nọt Hà My và giở trò để cạnh tranh với chị, bạn trai em rất chăm chú lắng nghe, còn hỏi như thế có bất lợi gì cho công việc của em không, anh ấy thật đáng yêu làm sao, còn biết lo lắng cho em nữa đó.”
Nhã Lan nở nụ cười hạnh phúc xúc động nói: “Bạn trai em dễ thương lắm phải không chị Trish?”
Kim Thơ trong lòng thầm thở dài, khi không tự nhiên lại nói chuyện yêu đương nhăng nhít làm gì, tôi không tâm trạng để nghe đâu.
Sau khi nghe những lời này của Nhã Lan tâm trạng Kim Thơ thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn. Có bạn trai là một người hiểu chuyện và dễ thương như vậy tất nhiên phải tự hào mà khoe khoang rồi, còn tôi thì sao? Tôi sắp sửa bị chính chồng mình đuổi ra khỏi nhà rồi này.
Nghĩ đến đây Kim Thơ hít một hơi thật sâu rồi giả vờ thản nhiên hỏi: “Giả sử em có chuyện muốn nhờ bạn trai giúp đỡ, em sẽ nói với anh ta thế nào?”
“Em không có chuyện gì cần nhờ bạn trai giúp đỡ cả. Nhưng nếu em thật sự có việc nhờ đến anh ấy chắc chắn anh ấy sẽ không từ chối em, một người bạn trai đối với bạn gái như vậy mới là người đúng đắn và đàng hoàng đáng cho mình yêu thương đúng không chị?”
Câu trả lời này dường như không khớp với câu hỏi chút nào.
Kim Thơ thở dài lại hỏi thêm: “Vậy nếu anh ta mặt lạnh phớt lờ em thì sao?”
Nhã Lan nhìn chằm chằm Kim Thơ, “Anh ta dám, nếu anh ta làm như vậy với em, em sẽ đánh anh ta một cái rồi chia tay luôn.”
Kim Thơ dựa lưng vào thành ghế, cô nghĩ Lê Giang Lâm chắc chắn không giống với những người đàn ông khác, anh ta lạnh lùng thờ ơ là vì cô chưa hề mở miệng nhờ anh ta giúp, nếu cô chịu mở miệng chẳng lẽ anh ta lại làm ngơ, chuyện nhỏ nhặt đó cũng đâu có ảnh hưởng gì đến công việc hay danh tiếng của anh ta.
Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Kim Thơ, Nhã Lan lại nhớ đến việc Kim Thơ cả buổi chỉ nhìn vào màn hình điện thoại của mình dường như đang chờ đợi một cuộc gọi hay tin nhắn của ai đó. Chẳng lẽ chị Trish đã yêu một người đàn ông tính tình lãnh đạm thiếu sự quan tâm đến bạn gái, có thể người đàn ông đó chỉ mải miết theo đuổi công việc mà không để ý đến chị ấy. Nếu là như vậy thì người đàn ông đó thật vô tình quá, không ngờ ngay cả một người xinh đẹp giỏi giang như chị Trish cũng bị bỏ rơi.
Kim Thơ bị ánh mắt săm soi của Nhã Lan làm cho khó hiểu, cô nghiêng đầu nhìn Nhã Lan: “Em sao vậy, sao còn chưa đi? Em không muốn tổ chức sinh nhật cho bạn trai sao?”
Môi Nhã Lan khẽ mấp máy, sau đó cô dịu dàng nói như an ủi, “Chị Trish, đàn ông tử tế thường lấy công việc là quan trọng, nếu anh ta có bỏ quên mình trong một thời gian thì cũng không có gì đáng buồn lo, tốt nhất là không nên làm phiền anh ta, miễn anh ta không đuổi mình đi thì mình sẽ cơ hội cũng cố tình cảm lại như lúc ban đầu.”
Cô duỗi bàn tay nắm thành đấm ra trước mặt Kim Thơ, giọng nói như muốn tẩy não người khác.
“Nếu chị muốn anh ta để ý tới mình thì có thể quấn lấy anh ta cả ngày không buông, hay ngược lại chọc tức anh ta để anh ta để ý đến chị là được.” Nhã Lan khom người giữ lấy cằm Kim Thơ, hơi trầm ngâm, “Phải làm phiền, không để anh ta nghĩ đến chuyện gì khác ngoài chị.”
Kim Thơ mỉm cười lắc đầu, Lê Giang Lâm là người rất bận rộn với công việc, nếu cứ quấy rầy anh ta thì chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của anh ta, điều này khá là không xác thực, nhưng có lẽ làm như thế anh ta sẽ giúp đỡ cô để không bị làm phiền ảnh hưởng đến công việc của mình cũng nên.
Nghĩ đến đây, Kim Thơ lại nhen nhóm tham vọng, cô dứt thoát cầm lấy túi xách rồi đứng lên, sau đó tự tin nhanh chống bước ra khỏi công ty để trở về nhà.